Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3009: Một ngày 4 (length: 3677)

"Ha ha, ngươi biết mua mì tôm, cũng không biết mua cho mình chút đồ có dinh dưỡng à?"
Kiều Diệc muốn tức giận, lại không thể tức giận.
Hắn cầm Chu Tiểu Nghiên thật không biết phải làm sao. "Có dinh dưỡng, cái gì đồ có dinh dưỡng à?" Chu Tiểu Nghiên thế mà còn hỏi một câu càng khiến người tức thêm.
"Ngươi nghĩ thế nào? Mì tôm là đồ ăn vặt, nhiều calo, lại còn chiên dầu, hơn nữa chẳng có chút dinh dưỡng nào, ngươi nghĩ mỗi ngày ăn mấy thứ này, khỏe mạnh sao?"
"Nhưng mà ta bây giờ vẫn sống tốt đó thôi. Hơn nữa ta cũng không phải ngày nào cũng ăn, chỉ là ngẫu nhiên ăn một lần thôi mà. Ta đã nói rồi, hôm đó là do ta nửa đêm bỗng dưng thèm mì gói, rồi hôm sau mới đi mua. Với lại ta mua nhiều vậy, cũng là vì nghĩ để dành ở nhà, nhỡ khi đói bụng còn có cái mà ăn, khỏi phải chạy đi tìm đồ ăn."
"Haiz..."
Nghe Chu Tiểu Nghiên giải thích xong, Kiều Diệc càng bất đắc dĩ lắc đầu.
"Xem ra, ngươi căn bản không có cách nào tự chăm sóc tốt bản thân."
"Sao lại không có chứ... Ta có năng lực tự lo liệu rất tốt được không?" Chu Tiểu Nghiên không đồng tình nói.
"Thật sao? Nhưng mà ta thấy bây giờ ngươi bận việc quán cà phê, liền quên luôn chuyện của mình. Ngươi như thế này, đến bữa còn không ăn tử tế, ta làm sao có thể tin là ngươi tự chăm sóc được mình chứ?"
"Ta rõ ràng có ăn cơm đàng hoàng mà..." Chu Tiểu Nghiên không phục nói nhỏ.
"Ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi sao? Chính ngươi vừa nãy còn nói, thường xuyên buổi tối đói bụng không có gì ăn, nên mới đi mua nhiều mì tôm như vậy."
"Đó chỉ là một lần ngẫu nhiên thôi."
"Nhưng ta không muốn nhìn thấy bất cứ điều ngẫu nhiên nào xảy ra."
"Vậy ngươi định làm gì?" Chu Tiểu Nghiên hỏi.
Vốn dĩ chỉ là chuyện ăn mấy gói mì tôm, đối với Chu Tiểu Nghiên mà nói, chỉ là chuyện rất đơn giản mà thôi. Sao Kiều Diệc lại cứ như là có chuyện gì to tát lắm vậy.
"Làm sao bây giờ? Đã ngươi không nghe lời như vậy, vậy xem ra về sau ta phải giám sát ngươi cho tốt."
"Ngươi... Giám sát ta?" Chu Tiểu Nghiên đột nhiên bật cười, "Ngươi muốn giám sát ta như thế nào? Cử người trông chừng ta hai mươi tư giờ à? Hay là học kiểu ngày xưa, mỗi ngày cho người mang đồ ăn tới cho ta? A, Kiều Diệc, ngươi còn nhớ trước kia mình từng làm bao nhiêu chuyện ngốc nghếch không?"
"Chuyện ngốc nghếch? Chuyện gì ngốc nghếch?"
"Ngươi không nhớ à? Trước kia ngươi mỗi ngày sai người mang các loại vị, các loại kiểu bánh ngọt đến cho ta, ngươi quên rồi sao? Còn cả việc mỗi ngày một bó hoa tươi, cũng là ngày nào cũng khác. Mấy cái này ngươi đều quên hết rồi?"
"À, ngươi nói cái đó à, ta nhớ chứ, đương nhiên nhớ rồi. Chỉ là ta không thấy đó là chuyện ngốc nghếch mà. Chẳng phải nói, con gái đều thích những cái đó sao?"
"Cái đứa ngốc nào nói với ngươi là con gái thích cái đó vậy?"
"Trợ lý của ta ấy, cậu ta nói con gái đều thích mấy thứ này, sẽ thấy rất lãng mạn, chẳng lẽ ngươi không thấy vậy à?"
"A ha, hóa ra là trợ lý của ngươi. Ha ha..."
"Thì ra ngươi không thích à, ta còn tưởng ngươi thích lắm." Kiều Diệc lắc đầu, thở dài, xem ra hắn lại bị trợ lý của mình hố rồi.
Nhưng mà không sao, dù cho bị trợ lý hố, nhưng hắn vẫn theo đuổi được Chu Tiểu Nghiên đó thôi. Vậy chẳng phải đủ rồi sao?
"Cũng không phải là không thích." Chu Tiểu Nghiên vẫn cười nói, "Tuy lúc đó ngày nào cũng nhận đồ của ngươi, khiến ta cảm thấy rất ngại, nhưng trong lòng vẫn vui."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận