Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1795: Lưu lại 14 (length: 3798)

"Được rồi, nói nhảm nhiều như vậy, nhanh bắt đầu đi!" Kiều Diệc rốt cuộc không kiên nhẫn được nữa.
"Anh, anh không phải nói đây là trò chơi trẻ con sao, bây giờ tại sao lại không đợi được nữa? Vậy thì, thật ra anh là muốn chơi à, vậy còn làm bộ làm tịch như thế làm gì?"
"Ta đây là không chịu nổi ngươi cứ lải nhải dài dòng, được không?" Kiều Diệc im lặng liếc xéo Kiều Tử Mạc một cái.
Thật ra không cần nghĩ hắn cũng biết, hôm nay Tử Mạc tích cực muốn chơi cái trò chơi kỳ quái này, lại còn nhất quyết kéo hắn cùng tham gia, không phải là vì Chu Tiểu Nghiên cũng ở đây sao?
Kiều Diệc thông minh như vậy, làm sao lại không đoán ra được cái tâm tư nhỏ nhặt này của Kiều Tử Mạc. Nhưng mà đoán thì đoán vậy, Kiều Diệc vẫn ở lại. Nói cho cùng, thật ra hắn vẫn là mong chờ đúng không?
Từ khi biết Chu Tiểu Nghiên đến, đây là lần đầu tiên hắn có thể bình tâm tĩnh khí ở cùng nàng trong một không gian, đừng nói chuyện chơi trò, trước kia bọn họ còn chẳng thèm nói chuyện giao tiếp bình thường với nhau.
Thật ra Kiều Diệc cũng có chút kỳ quái, coi như hắn quen biết Chu Tiểu Nghiên cũng đã nhiều năm. Nhưng vì sao nhiều năm qua như vậy, hễ thấy Chu Tiểu Nghiên hắn luôn phải tỏ vẻ lạnh lùng, hơn nữa còn cố tình làm khó dễ nàng, khiến nàng ghét hắn? Rốt cuộc là hắn đang làm cái gì vậy? Chẳng lẽ đây chính là cái mà Tiểu Mạc thường nói "Khẩu thị tâm phi", hay "Tsundere" sao?
A...
"Trò chơi chính thức bắt đầu!"
Vu Hàn vỗ tay một cái, Lâm Tiếu Tiếu cũng theo hắn vỗ tay, cùng dùng giọng nói lanh lảnh lặp lại: "Trò chơi chính thức bắt đầu! A!"
Nhìn thì thấy người hưng phấn nhất chính là nàng.
Mấy người ngồi thành một vòng tròn trên ghế sofa, Hàn Nặc và Lâm Việt ngồi sát bên nhau, sau đó là Chu Tiểu Nghiên, ngồi bên phải Hàn Nặc, tiếp đến là Kiều Tử Mạc ôm Lâm Tiếu Tiếu, cuối cùng là Kiều Diệc. Nhìn như vậy thì thấy, thật ra Kiều Diệc và Chu Tiểu Nghiên ngồi đối diện nhau, lại còn cách một cái bàn, xem như khoảng cách xa nhất.
Từ đầu đến cuối, Hàn Nặc và Lâm Việt đều trong tư thế xem náo nhiệt, bởi vì ngay từ đầu chính là hai anh em Kiều Tử Mạc và Kiều Diệc đấu võ mồm, cũng chẳng liên quan đến bọn họ. Còn về chuyện tại sao Kiều Tử Mạc nhất định đòi chơi cái trò chơi này, Hàn Nặc cũng chẳng bận tâm, dù sao chắc chắn không phải để trêu đùa nàng, nàng cũng chẳng có điểm yếu nào bị Kiều Tử Mạc nắm trong tay. Với lại mọi người cùng nhau chơi trò chơi cho vui mà, đến cả Kiều Diệc cũng chấp nhận, vậy thì cứ chơi thôi.
Ít nhất Tiếu Tiếu trông rất vui vẻ, đúng không?
"Được rồi, bây giờ bắt đầu ta chia bài. Mọi người... hãy chuẩn bị tinh thần nha!" Kiều Tử Mạc vừa nói vừa cố tình liếc mắt về phía Chu Tiểu Nghiên, Chu Tiểu Nghiên không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.
Ánh mắt này càng nhìn càng không thích hợp, chắc là có điều mờ ám?
"Khoan đã! Dựa vào cái gì mà ngươi chia bài, không công bằng!" Chu Tiểu Nghiên lập tức chất vấn.
"Chỗ nào không công bằng? Ta đây là người công bằng nhất, công chính nhất!" Kiều Tử Mạc nghĩa chính ngôn từ nói.
"Thôi đi... lời này chính ngươi tin sao?"
"Ta tin chứ."
"Ta không tin. Vậy ngươi đưa cho ta chia được rồi."
"Vậy không được." Kiều Tử Mạc cũng cự tuyệt, "Ngươi cứ thế mà cướp lấy thì chắc chắn là định giở trò gì rồi, ta sẽ không mắc lừa đâu! Hay thế này đi, chúng ta giao quyền chia bài cho Lâm Việt được không? Lâm Việt chắc chắn là công bằng nhất, công chính nhất đúng không?"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận