Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3443: Thanh xuân 34 (length: 3667)

"Cô Thu Dĩnh học tỷ kia vẫn chưa về, chờ một lúc đợi nàng làm xong đến thời điểm, ngươi nhớ rõ giúp ta hỏi thăm nàng, còn có nhớ rõ đem cái móng heo ta mua cho nàng ăn nha! Nhất định phải ăn nha! !"
"Biết."
Quả nhiên, trong lòng cũng không phải nghĩ đến nàng, hẳn là nàng đây là dính ánh hào quang của Dĩnh Dĩnh, mới được ăn móng heo nướng Quách Thừa Cẩm cố ý mang đến. Tốt rồi. Quả nhiên là nàng suy nghĩ nhiều.
Sau đó Quách Thừa Cẩm cũng không có ở lại nơi này tiếp tục, thứ nhất là Tiểu Bố Đinh hiện tại vẫn đang là giờ làm việc, nếu hắn cứ ở lại làm chậm trễ người khác, thì hình tượng của Tiểu Bố Đinh cũng không tốt.
Thứ hai là nguyên nhân hắn đã nói trước đó, bởi vì xếp hàng mua đồ nên giờ phút này hình tượng của hắn cũng không tính là tốt, ra rất nhiều mồ hôi, hơn nữa cả người trông không được thoải mái như vậy. Hắn sợ Tiểu Bố Đinh không thích nhìn thấy bộ dạng này của hắn.
Bất quá trước khi đi, Quách Thừa Cẩm cuối cùng vẫn là hỏi Tiểu Bố Đinh: "Tiểu Bố Đinh, ngươi không thấy hôm nay ta có gì khác với mọi ngày sao?"
Tiểu Bố Đinh thì thật ra là thấy, hơn nữa nàng cũng biết Quách Thừa Cẩm chắc chắn là hỏi nàng về chuyện quần áo.
Nhưng là nàng chính là không muốn nói.
Nàng hiện tại không có tâm tình để đánh giá chuyện Quách Thừa Cẩm mặc bộ quần áo Lâm Mộc mua cho hắn, đến cùng có đẹp hay không nữa.
"Có."
"Cái gì" Quách Thừa Cẩm kích động hỏi.
"Ừm, so trước đó càng xấu."
Quách Thừa Cẩm thật cạn lời, hơn nữa còn có chút thất vọng. Hắn hôm nay thế nhưng là đã tỉ mỉ ăn mặc mới đi ra ngoài, còn đặc biệt mặc bộ quần áo mà Tiểu Bố Đinh nói hắn mặc sẽ rất đẹp.
Chẳng lẽ cũng bởi vì hắn ở bên ngoài phơi nắng mấy giờ nên Tiểu Bố Đinh cảm thấy hắn khó coi sao. "Chỗ nào xấu? Ngươi không phải nói ta mặc quần áo này nhất định sẽ đẹp sao? Ta là vì ngươi nói sẽ đẹp mới cố ý mặc tới đó. Không ngờ ngươi lại nói ta xấu! !"
Hả? Vậy quần áo này thật sự là vì nàng mới mặc sao? Tiểu Bố Đinh không biết có nên tin lời Quách Thừa Cẩm nói không.
"Được rồi, không xấu không xấu."
"Thật sao?"
"Thật. Ngươi mặc màu hồng phấn thật thật đẹp mắt."
"Vậy sao lúc nãy ngươi không khen ta?"
"Ta vì sao phải khen ngươi? Ngươi một thằng con trai lớn, chẳng lẽ còn hy vọng người khác chú ý đến việc ngươi mặc quần áo gì sao?"
"Không có gì, không có gì. Ta hiểu rồi, vậy ta đi."
Quách Thừa Cẩm cuối cùng cũng từ Tiểu Bố Đinh nghe được một câu khen ngợi, dù cho đây là do hắn yêu cầu Tiểu Bố Đinh nói. Bất quá hắn cũng thấy mãn nguyện.
Dù sao nhiệm vụ hôm nay của hắn đã hoàn thành, đồ vật đưa cho Tiểu Bố Đinh đã được nàng vui vẻ nhận lấy, hơn nữa cũng không có đuổi hắn đi, đây là một khởi đầu tốt rồi.
Xem ra cách Quách Diệc Cẩm nói để lấy lòng Tiểu Bố Đinh đúng là có hiệu quả.
Hợp ý, tự nhiên sẽ được người yêu thích. Không ai lại từ chối đồ mình thích cả.
Đợi đến khi Quách Thừa Cẩm đi rồi, Tiểu Bố Đinh mới nhớ ra, trước đó nàng cũng muốn hỏi Quách Thừa Cẩm thích cái gì. Vốn dĩ định hỏi trong game, kết quả hai ngày nay nàng đều không vào game, cũng không gặp Quách Thừa Cẩm nên không có cơ hội hỏi.
Hôm nay Quách Thừa Cẩm vừa hay đến đây, cũng là một cơ hội tốt, nhưng vì nàng thấy đồ ăn ngon mình thích mà hoàn toàn quên mất chuyện này.
Hiện tại nhớ lại thì Quách Thừa Cẩm cũng đã đi rồi.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận