Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1105: Ngươi có phải hay không có yêu thích người (length: 3936)

Chương 1105: Ngươi có phải hay không có yêu thích người (1)
Kiều Diệc vừa đi, Chu Tiểu Nghiên bắt đầu đứng dậy chuẩn bị đi dọn dẹp bãi chiến trường trên bàn ăn.
Vu Hàn đưa tay ngăn nàng lại.
"Để đó đi, đừng làm, ngày mai ta gọi nhân viên làm thêm giờ tới dọn."
Chu Tiểu Nghiên liếc xéo Vu Hàn: "Anh trai à, có phải anh quen làm đại thiếu gia rồi không, đến rửa cái bát anh cũng muốn mời nhân viên làm thêm giờ?"
Vu Hàn nhếch mép cười: "Không phải, chỉ là anh không biết rửa thôi, hơn nữa cũng không muốn để em đi rửa."
"Được thôi."
Chu Tiểu Nghiên ngoài miệng nói vậy, nhưng tay vẫn không ngừng, mấy năm nay nàng thật ra đã quen làm mấy chuyện này, làm rất thuận tay, chẳng mấy chốc nàng đã thu dọn xong xuôi.
Tối nay Vu Hàn uống không ít rượu, dù chưa đến mức say, nhưng cũng hơi choáng đầu, tựa vào ghế sofa nhìn Chu Tiểu Nghiên, lười cả động.
Chu Tiểu Nghiên dọn dẹp xong bếp đi ra, nhìn Vu Hàn bộ dạng kia, bất đắc dĩ cười.
Nàng còn nhớ hôm nay là sinh nhật Vu Hàn, lúc Kiều Diệc đến có mang theo một cái bánh kem lớn, vẫn còn đặt ở đó, đúng lúc nàng cũng không cần đi mua.
Chỉ có điều cả hai vừa ăn tối xong, hơn nữa Vu Hàn còn uống rất nhiều rượu, giờ chắc chắn đang căng bụng không nuốt nổi nữa, không có hứng thú ăn bánh kem.
Vậy... Có phải nàng nên qua nói chuyện phiếm với hắn chút không?
Nhưng nói cái gì mới hay?
Anh trai sinh nhật mà nàng không chuẩn bị gì cả, tối còn đến ăn ké một bữa cơm, giờ mợ và Vu thúc cũng không có ở nhà, chỉ có nàng và Vu Hàn ở nhà, nàng là người duy nhất có thể ở cạnh chúc sinh nhật anh trai.
Chu Tiểu Nghiên từ bếp ra, lại đi rửa tay rồi mới đến trước mặt Vu Hàn.
Vu Hàn có lẽ một mình ngồi một chỗ lâu, cũng hơi chán, nên đã mở tivi. Nhưng Chu Tiểu Nghiên thấy hắn không xem chương trình, chỉ mở lên rồi khẽ xoa trán.
Chu Tiểu Nghiên đến bên cạnh hắn, ngồi sát vào: "Anh à, anh không khỏe hả? Hay là mình đi nghỉ sớm nhé?"
Thật ra giờ cũng không còn sớm, Kiều Diệc đã ở đây rất lâu, thêm lúc nãy Chu Tiểu Nghiên dọn dẹp, chớp mắt đã hơn mười một giờ.
Ngày mai họ còn phải đi làm, giờ đúng là nên nghỉ ngơi.
"Không cần, Tiểu Nghiên, em ngồi với anh một lát đi."
"Dạ."
Chẳng lẽ anh trai có chuyện gì hả? Nhưng nhìn có vẻ không giống.
Chu Tiểu Nghiên đứng dậy đi pha trà cho Vu Hàn, nàng nghĩ như vậy có lẽ giúp anh trai tỉnh rượu chút, rồi sau khi quay lại ngồi xuống, Vu Hàn lại nhìn nàng cười.
"Em biết không, Tiểu Nghiên, có thể gặp lại em là may mắn lớn nhất của đời anh."
"Hả..." Chu Tiểu Nghiên thật ra hơi ngớ người, luôn cảm thấy giọng điệu anh trai nói câu này, làm nàng vô cớ thấy... mập mờ?
Đúng ha, bọn họ là anh em mà, dù không có quan hệ máu mủ, nhưng giờ họ là anh em trên pháp luật. Sao nàng lại nghĩ đến từ "mập mờ" chứ?
"Em biết, có thể gặp lại anh, em cũng rất vui."
"Em không hiểu đâu, không giống mà!"
"Chỗ nào không giống?" Chu Tiểu Nghiên nghi ngờ hỏi.
Nhưng Vu Hàn lại đột nhiên im lặng, chỉ nhìn chằm chằm Chu Tiểu Nghiên. Có lẽ do anh uống hơi nhiều, nên làm Chu Tiểu Nghiên thấy giờ anh nhìn cái gì cũng rất thâm tình.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận