Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 265: Tặng cho ngươi (length: 3806)

"Ngủ ngon..."
Hàn Nặc đem hai chữ này nhập vào rồi lại xóa đi, cuối cùng cũng không gửi ra được.
Nàng đứng trước bàn ngẩn người, sau đó cầm điện thoại leo lên giường.
—— Chiều thứ ba, lớp của Hàn Nặc bọn họ không có tiết.
Hàn Nặc cùng Tô Tiểu Bộ ăn cơm trưa xong, liền về phòng ngủ ngủ trưa.
Đến khoảng hai giờ, Hàn Nặc còn đang trong giấc mộng đẹp, đột nhiên chuông điện thoại di động vang lên.
Hàn Nặc trong mơ màng bắt máy.
"Alo, ca ca Lâm Việt..."
Đôi mắt đen của Nghiêm Du Thành thoáng tối đi, trên mặt lộ ra một chút đau thương nhàn nhạt.
Hắn kéo khóe miệng, miễn cưỡng cười: "Là ta."
Hàn Nặc trong nháy mắt tỉnh táo, nhìn kỹ lại màn hình điện thoại.
Là Nghiêm Du Thành...
Hàn Nặc hơi xấu hổ, nàng đã quen thói quen, cho rằng lúc này gọi điện cho nàng sẽ chỉ là ca ca Lâm Việt.
Nằm mơ nàng cũng không nghĩ đến lại là Nghiêm Du Thành.
"Xin lỗi, ta vừa mới ngủ mơ hồ, không nhìn rõ. Ta còn tưởng là ca ca Lâm Việt."
"Không sao." Nghiêm Du Thành âm thầm cảm thán, quả nhiên, trong lòng Hàn Nặc, Lâm Việt vẫn quan trọng hơn.
Nhưng hắn sẽ không cứ thế từ bỏ!
"Ngươi tìm ta có chuyện gì không?" Nghiêm Du Thành giờ này gọi điện thoại cho nàng có chuyện gì đây?
Nghiêm Du Thành lại khôi phục giọng lãnh đạm thường ngày: "Không phải ngươi nói chỉ cần ta đến Kết Tử Nhan làm việc, ngươi sẽ cùng ta đi làm thêm sao?"
"Hả?" Hàn Nặc đã quên chuyện này, còn tưởng buổi chiều không có lớp là có thể ngủ một giấc đã đời!
"Ngươi chuẩn bị một chút đi, mười phút nữa ta đến dưới ký túc xá đón ngươi."
Nghiêm Du Thành nói xong câu đó liền trực tiếp cúp máy, căn bản không cho Hàn Nặc cơ hội phản bác.
Hàn Nặc trên giường ngẩn ngơ hai giây, liền nhanh chóng ngồi dậy.
Nghiêm Du Thành chỉ cho nàng mười phút, nàng chợt nhớ hôm trước Nghiêm Du Thành nói, nếu như nàng đến trễ nữa, nàng cũng không cần đi làm.
Trời ạ, nàng sao mà đáng thương vậy!
Mọi người đều được ngủ nướng, còn nàng lại phải rời giường đi làm.
Ô ô ô...
Nàng vội vàng thay quần áo, từ trên giường bò xuống, rồi nhanh chóng ra ban công rửa mặt chỉnh trang.
Tô Tiểu Bộ mơ màng thấy có người trong phòng ngủ đi lại, thấy lạ liền mở mắt nhìn.
"Tiểu Nặc, cậu đang làm gì thế?"
Hàn Nặc đang bận túi bụi, cũng không có thời gian giải thích cặn kẽ cho Tô Tiểu Bộ.
Đành phải qua loa nói: "Tớ muốn ra ngoài một chút."
"Là đi với Lâm Việt à?" Tô Tiểu Bộ hỏi.
Lúc này Hàn Nặc đã thu xếp xong, cầm túi đi về phía cửa phòng ngủ.
Nàng vừa nhìn thời gian, còn chưa tới mười phút mà Nghiêm Du Thành cho nàng, chỉ còn một phút nữa. Nên vừa mở cửa vừa đáp bừa: "Ừ."
Tô Tiểu Bộ còn âm thầm vui mừng chút đấy. Xem ra quan hệ của Tiểu Nặc với Lâm Việt cũng không tệ như nàng nghĩ.
Quả nhiên, bọn họ chia tay chỉ là tạm thời, một ngày nào đó họ vẫn sẽ hòa hợp.
CP Việt Nặc của nàng sẽ không tan rã.
Có lẽ thật sự là nàng nghĩ nhiều. Tiểu Nặc thông minh như vậy, ai đối tốt với nàng, ai thật lòng, nàng không thể không biết.
Hàn Nặc chạy xuống dưới với tốc độ nhanh nhất, nhanh như tốc độ chạy trăm mét môn thể dục của nàng.
Vừa xuống lầu, nàng liền thấy Nghiêm Du Thành đang dựa xe đạp đứng trước ký túc xá nữ.
Nàng vội thở hồng hộc chạy đến.
Nàng giơ điện thoại lên trước mặt Nghiêm Du Thành: "Vừa đúng mười phút, ta không có trễ nha?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận