Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 35: Ngươi dựa vào cái gì thích ta? (length: 3854)

"Vậy thì sao? Chỉ cần Tiểu Nặc thích, người khác nói thế nào ta tuyệt không quan tâm!"
Oa oa oa! Lâm Việt ca ca, ngươi cái này bản lĩnh bạn trai là trời sinh sao? Có chút không chống đỡ được a!
Hàn Nặc lại phạm si mê, hơn nữa cảm giác nước bọt đều sắp chảy ra, vội ăn một miếng bánh bao lớn để che giấu.
Một lồng bánh bao rất nhanh đã bị tiêu diệt hết, Hàn Nặc ăn năm cái, Lâm Việt ăn ba cái.
Nàng thân là một người nữ sinh sao lại có thể ăn nhiều hơn cả Lâm Việt ca ca chứ! Có phải thực sự mất mặt không?
"Ăn no chưa?" Lâm Việt nhẹ giọng hỏi.
"Ừm." Hàn Nặc vẫn còn chìm trong xấu hổ, đành phải yên lặng gật đầu.
"Vậy chúng ta đi, còn có năm phút nữa là vào học rồi!"
A? Sao không nói sớm.
Nàng vừa mới ăn nhiều như vậy, bây giờ muốn chạy đến phòng học trong vòng năm phút, liệu có bị đau bụng không?
Lâm Việt ném một trăm tệ lên bàn, liền kéo Hàn Nặc hướng về phòng học đi đến. Phía sau không ngừng vang lên giọng bà chủ "Còn chưa trả lại tiền thừa", nhưng bọn hắn chẳng ai để ý.
"Lâm Việt ca ca, chúng ta có thể đi nhanh một chút được không?" Hàn Nặc khẩn trương hỏi Lâm Việt, nàng cũng không muốn ngày thứ hai đầu tuần đã đi trễ để bị giáo viên phê bình.
"Không thể. Nếu ngươi đi quá nhanh, lát nữa dạ dày nhất định sẽ không thoải mái."
"Nhưng mà, chúng ta sắp trễ rồi."
"Chúng ta trễ rồi rồi có được không? Yên tâm đi, tiết đầu là môn tiếng Anh của trường đại học, giáo viên đó cũng thường là tan học mới điểm danh."
Ừm... Thì ra là vậy.
Nghe Lâm Việt nói, bước chân của Hàn Nặc cũng chậm lại, không còn hấp tấp nữa. Dù sao đã trễ rồi, trễ năm phút hay ít hơn năm phút cũng chẳng khác gì nhau.
Bây giờ đã là tám giờ năm phút, mặt trời đã bắt đầu lên. Hàn Nặc và Lâm Việt cùng nhau dạo bước trên con đường rợp bóng cây trong trường. Ánh nắng sớm luôn dịu dàng và lãng mạn, xuyên qua lá cây rơi xuống, như đầy trời sao vậy.
Hàn Nặc không khỏi ngây người, đưa tay ra cảm nhận từng điểm nắng.
Hàn Nặc thích mùa hè, không chỉ vì nàng sinh vào mùa hè.
Nàng thích mùa hè, mùa hè có hoa dành dành xinh đẹp, có ánh nắng ấm áp, có kem ngon, còn có thể mặc váy đẹp.
Ánh nắng luôn ấm áp, dù cho có nhiều điều không vui, chỉ cần ngẩng đầu nhìn ánh nắng trên đầu, những u ám kia liền tan thành mây khói.
Hàn Nặc và Lâm Việt cùng nhau sóng vai đi, hôm nay Lâm Việt mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu xanh nhạt, cổ áo và ống tay áo đều gài chặt, không hở một chút nào, nhưng lại cứ tạo ra một vẻ đẹp cấm dục khác biệt.
Hàn Nặc nhịn không được tò mò hỏi: "Lâm Việt ca ca, ngươi luôn cài quần áo chặt như vậy, không nóng sao?"
Chẳng phải nói cởi một cúc áo sẽ gợi cảm hơn sao? Thế nhưng mà sao nàng lại cảm thấy Lâm Việt ca ca như vậy cũng rất hấp dẫn.
Lâm Việt liếc mắt: "Ta chỉ thích cài như vậy thôi!"
Cũng không biết trước kia ai đã nói, không được để cho hắn bị nữ sinh khác nhìn thấy, nhất định bắt hắn mặc quần áo gì cũng phải gài thật chặt, không được để hở một chút nào.
Ai... Tiểu Nặc. Ngươi thật cái gì cũng quên.
Tiểu Nặc à, đến khi nào ngươi mới có thể nhớ lại?
Vu thầy thuốc trước đó nói với Lâm Việt, Tiểu Nặc có lẽ cả đời này cũng không khôi phục được trí nhớ. Không có ký ức, như vậy mọi chuyện đều phải bắt đầu lại từ đầu.
Nhưng mà khi mọi thứ đều làm lại từ đầu, liệu Tiểu Nặc có còn là Tiểu Nặc của quá khứ không?
Liệu Tiểu Nặc có còn thích hắn như trước không?
Hắn có thể chờ, chờ bao lâu cũng không sao. Thế nhưng nếu Tiểu Nặc không thích hắn, hắn làm sao mà chờ đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận