Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 487: Sinh nhật vui vẻ (length: 3859)

Lâm Việt vừa mới dùng ngón tay chạm vào khóe mắt Hàn Nặc một lúc thì mắt nàng đột nhiên từ từ mở ra.
Lâm Việt giật mình, muốn rụt tay lại ngay, nhưng lại sợ hành động này làm mình càng thêm có tật giật mình.
Vậy nên ngón tay hắn vẫn cứ dừng ở khóe mắt Hàn Nặc, mà Hàn Nặc mở mắt ra, ánh mắt mơ màng nhìn Lâm Việt.
Lâm Việt không biết hiện tại Hàn Nặc đã tỉnh hay còn đang mơ màng, hai người cứ thế nhìn nhau hồi lâu.
Có điều, vì trong lòng mang chút bối rối, Lâm Việt có chút chột dạ khi thấy Hàn Nặc nhìn mình nên mặt liền đỏ bừng.
"Tiểu... Tiểu Nặc, ngươi tỉnh rồi à?"
Hàn Nặc khẽ cười, ánh mắt vẫn còn mông lung.
"Ừ."
Lâm Việt cũng cười, giọng nói theo đó dịu dàng hơn: "Đầu còn choáng không?"
Hàn Nặc dù còn mơ màng, nhưng lại cảm thấy ấm áp trong lòng vì giọng nói ôn nhu này, tạm thời quên đi những đau khổ buổi chiều nghe được.
"Ừm." Nói xong, cô lại đột nhiên lắc đầu.
Lâm Việt tiện tay giơ ngón tay lên trán nàng gõ nhẹ: "Rốt cuộc là còn hay không còn?"
Không ngờ Hàn Nặc đột nhiên đưa tay nắm lấy tay Lâm Việt, mắt nhìn thẳng vào hắn, làm Lâm Việt bỗng chốc căng thẳng, không kìm được nuốt một ngụm nước bọt.
Hàn Nặc cong môi cười, khẽ mấp máy: "Lâm Việt, sinh nhật vui vẻ!"
Lâm Việt thoáng ngẩn người.
Thì ra Tiểu Nặc còn nhớ hôm nay là sinh nhật mình!
Hơn nữa, vừa nãy nàng vậy mà không gọi hắn "Ca ca"!
Những điều này làm Lâm Việt không khỏi xúc động.
Trong lòng bỗng trào dâng vô vàn cảm xúc, Lâm Việt cảm thấy mình có rất nhiều điều muốn nói với Hàn Nặc. Nào là việc hắn đã tất bật chuẩn bị bữa tối cho nàng từ trưa, nào là hắn đã đợi nàng cả đêm mà chẳng thấy nàng đâu, nào là tại sao nàng không về nhà để làm sinh nhật cho hắn... Tất cả những điều này Lâm Việt đều rất muốn nói rõ ràng với Hàn Nặc.
Thế nhưng, khi vừa nhìn sang Hàn Nặc, hắn lại phát hiện nàng đã ngủ mất rồi...
Lâm Việt: "..."
Lâm Việt bất đắc dĩ lắc đầu.
Thôi vậy, hắn có thể tự mình nghe Hàn Nặc nói sinh nhật vui vẻ trước mười hai giờ đã là điều vui mừng lớn nhất, thậm chí là món quà sinh nhật tốt nhất với hắn rồi.
Vậy là đủ.
Hắn không dám mong chờ gì hơn.
Biết đâu ngày mai Tiểu Nặc tỉnh lại, đến việc được ở bên cạnh nàng đơn giản như bây giờ hắn cũng không có cơ hội nữa.
Lâm Việt nhìn vẻ mặt ngủ say của Hàn Nặc, đôi má ửng hồng vì hơi men, lúc thở thì miệng khẽ hé ra, Lâm Việt cứ ngơ ngẩn nhìn mãi không thôi.
Không biết đã qua bao lâu, hắn cũng ngủ thiếp đi bên giường Hàn Nặc.
Hàn Nặc đột nhiên tỉnh dậy vào giữa đêm, nàng không biết bây giờ là mấy giờ, qua tấm rèm dày, Hàn Nặc cảm thấy trời bên ngoài vẫn còn tối đen, còn trong phòng chỉ le lói ánh đèn ngủ.
Khi ngủ nàng đã có một giấc mơ rất dài.
Nàng mơ thấy mình của nhiều năm trước, hình như còn là một bé gái, tựa như là hồi cấp hai hoặc cấp ba, nàng không nhớ rõ nữa. Đến cả nhân vật nàng trong giấc mơ có phải là chính nàng hay không nàng cũng không rõ lắm.
Thế nhưng khung cảnh trong mơ lại chân thật vô cùng, ngay cả những cơn đau nhức khi nàng nằm trên lưng Lâm Việt cũng thật đến vậy.
Giống như là lúc nàng bị đau bụng kinh lần đầu thì phải, nhưng Hàn Nặc nhớ rõ hiện tại hình như những cơn đau bụng kinh của mình không còn nghiêm trọng như vậy. Nhưng cơn đau trong mơ lại rất thật, nàng đau đến mức phải ngồi xổm trên đất không đứng dậy nổi, nước mắt lã chã rơi, còn Lâm Việt thì cõng nàng đi khắp cả sân trường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận