Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1992: Cán bộ kỳ cựu 7 (length: 3760)

Này không phải làm khó người ta cô nương sao!
Hai anh em các ngươi đều lớn lên đẹp trai như vậy, để người ta làm sao chọn được? Rốt cuộc là nên khen ai đây, hình như khen ai cũng sẽ đắc tội người khác vậy!
"Các ngươi đều nhìn rất đẹp."
"Ta không muốn, ta muốn xác định xem ai đẹp trai hơn?" Kiều Tử Mạc thấy chán, liền lại lộ ra vẻ nghịch ngợm của hắn.
Cô nhân viên tư vấn thì che mặt, trời ạ, giết nàng đi!
Nhưng mà khách hàng là thượng đế mà, hôm nay người muốn mua quần áo hình như là Kiều Diệc? Cho nên... ?
"Vậy nếu như thật sự phải chọn, ta vẫn là chọn vị tiên sinh kia đi."
Kiều Tử Mạc: "?"
Hả? Đây là cái quỷ gì! Lại dám ở ngay trước mặt hắn nói hắn không đẹp trai bằng Kiều Diệc.
"Vì sao?" Kiều Tử Mạc vẫn muốn nghe một câu trả lời, dù sao hắn vẫn là một người tự luyến như vậy. Mặc dù hắn thừa nhận Kiều Diệc rất đẹp trai, nhưng mà bị nói trước mặt là Kiều Diệc soái hơn hắn, hắn vẫn không phục lắm. Hừ!
"Bởi vì anh ấy đang mặc đồ của cửa hàng chúng tôi mà, cho nên đương nhiên là anh ấy soái hơn rồi. Ngài nếu mà cũng mặc đồ của tiệm chúng tôi, đảm bảo sẽ soái hơn anh ấy luôn!"
Lần này cô nhân viên tư vấn thông minh hẳn, vừa giải quyết được tình huống khó xử, vừa thuận tiện quảng cáo quần áo của bọn họ, đúng là nhất cử lưỡng tiện!
Kiều Tử Mạc: "..."
Được thôi, câu trả lời này hắn chấp nhận, nhưng mà...
Nhưng mà cũng đừng coi thường hắn chứ! !
"Nhưng mà hôm nay người trả tiền là ta nha!"
Ngươi không khen người trả tiền soái, chỉ khen người mặc quần áo soái, thế thì không ăn thua gì!
"Cái này..." Không khí lại một lần nữa trở nên ngại ngùng, cô bé vội đỏ cả mặt.
Lúc này vẫn là Kiều mụ mụ tốt bụng, đứng ra giúp cô bé giải vây.
"Được rồi, Tiểu Mạc, con đừng có nháo nữa."
"Vậy được rồi." Dù sao mục đích của Kiều Tử Mạc cũng không phải thật sự muốn làm khó ai, chỉ là tùy tiện trêu chọc một chút thôi mà.
"Được rồi, được rồi, số quần áo này đều gói lại hết, còn nữa lát nữa anh ta thử mỗi bộ cũng đều gói lại." Trêu đùa cũng xong rồi, vậy đương nhiên là phải khiến người ta vui vẻ một chút chứ?
Kiều Tử Mạc giờ có dáng vẻ của một thổ hào, đây chẳng phải là cách thưởng tốt nhất sao?
"Cám ơn soái ca!"
Mặc dù trước đó bị "làm khó" một chút, nhưng bây giờ có thể bán một lần được nhiều quần áo như vậy, cũng là một chuyện vui nha. Dù sao khách hàng hào phóng như vậy cũng rất khó gặp mà, được không? Huống chi, lại còn là hai người đẹp trai lại hào phóng!
Trong khoảng thời gian này, Kiều Diệc đương nhiên vẫn luôn bị sai bảo hết bộ này đến bộ khác. Ai, mặc dù nói có vất vả một chút, nhưng mà ai bảo hắn là người cuồng em trai cơ chứ! Bây giờ em trai đã lớn, hắn lại đánh không lại, chẳng phải cũng đành ngoan ngoãn mà nghe lời thôi sao?
Sau khi Kiều Diệc cuối cùng cũng thay xong không biết là bao nhiêu bộ quần áo, còn ba người nhà kia thì cũng không biết đã xem Kiều Diệc trình diễn thời trang bao nhiêu lần, màn biểu diễn thay đồ hoành tráng hôm nay cuối cùng cũng đến hồi kết.
Kiều Diệc vẫn luôn thắc mắc, không phải lúc đầu Tiểu Mạc nói là lương tháng của cậu ấy vẫn chưa đủ sao, hơn nữa còn nói không mua được quà đắt tiền như vậy? Nhưng mà bây giờ... Số quần áo từng bọc từng bọc này là sao?
Chẳng lẽ Tiểu Mạc đem hết số tiền còn lại đều dùng để mua quần áo cho hắn? Vậy thì chẳng phải là Tiểu Mạc đã xem thường những bộ đồ cũ ở nhà hắn rồi sao?
Đều không thích, cho nên đều muốn cho Kiều Diệc đổi một lượt hết?
Được thôi, thật ra Kiều Diệc tuy mệt nhưng trong lòng vẫn rất cảm động.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận