Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3583: Bỏ lỡ 18 (length: 3727)

"Không có." Tiểu Bố Đinh buông tay, "Ta lại tìm một chút trên tường xem sao."
Nơi này ánh đèn lờ mờ, Tiểu Bố Đinh muốn tìm chìa khóa, đều phải dựa vào sờ mó. Hơn nữa trên tường gạch so với gạch dưới đất có thể còn nhiều hơn. Tiểu Bố Đinh cứ thế từng chỗ từng chỗ đi gõ, như vậy cũng phải gõ mấy trăm lần.
Quách Thừa Cẩm nhịn không được: "Hay là ta giúp ngươi tìm đi? Ngươi một mình ở đó gõ, đến bao giờ mới gõ xong."
"Cũng được, vậy ngươi trước hết ngồi ở chỗ đó, gõ hết mấy viên gạch xung quanh ngươi đi."
Sau đó hai người bắt đầu cùng nhau hành động, nhưng cuối cùng vẫn không phát hiện ra gì bất thường.
"Vẫn là không có a." Tiểu Bố Đinh rất bất đắc dĩ.
Lẽ nào chìa khóa không để ở trong này sao, nơi này bọn họ đều tìm một lượt rồi mà, hơn nữa vốn dĩ không gian cũng không lớn, Tiểu Bố Đinh tin rằng, những chỗ có thể tìm, nàng chắc chắn đã tìm hết rồi.
Nhưng vẫn không tìm thấy a.
Vậy chìa khóa rốt cuộc ở đâu? Chỗ nào còn khả nghi, là có khả năng cất giấu chìa khóa nhất?
Nếu là ở bên ngoài, thì cũng rất không thể a, ngoài những nơi tay bọn họ với tới được, nếu chìa khóa giấu ở bên ngoài một số mật thất, bọn họ cũng căn bản không lấy được. Như vậy thì không phù hợp logic của trò chơi này.
Đã trò chơi thiết kế theo kiểu này, thì cái chìa khóa khẳng định là để bọn họ có thể lấy được. Nếu không trò chơi liền không có cách nào tiếp tục nữa.
"Để ta suy nghĩ thêm đã."
Quách Thành Cẩm bắt đầu tiếp tục phát huy trí tuệ, hắn cũng là lần đầu tiên chơi trò chơi như vậy, mà bình thường mấy gameshow tương tự, hắn cũng chưa từng xem.
Ngược lại là Quách Diệc Cẩm, bình thường rất thích xem mấy chương trình kiểu này, đoán chừng lúc này đã biết kịch bản, sớm tìm được chìa khóa, đi ra ngoài rồi ấy chứ.
Không được, sao hắn có thể thua Quách Diệc Cẩm được chứ!
Hắn nhất định phải cố lên, nhất định phải nhanh hơn Quách Diệc Cẩm mới được!
"Ôi, ngươi xem Tiểu Bố Đinh, bên ngoài hình như có bình rượu à"
"Đúng vậy." Tiểu Bố Đinh gật đầu nói.
Không chỉ có rượu, mà trên bàn còn có ít lạc rang gì đó, đồ nhắm nữa.
"Bên ngoài có rượu có thịt, có đồ ăn. Cái này thể hiện điều gì?" Quách Thừa Cẩm hỏi.
"Ôi, không biết." Đầu óc Tiểu Bố Đinh nhất thời không theo kịp. Hoặc có lẽ là nàng quá tin tưởng Quách Thừa Cẩm, nên có Quách Thừa Cẩm ở đây, nàng liền lười tự suy nghĩ.
"Cái này thể hiện ở đó phải có người! !"
"Đúng rồi, ngục giam thông thường phải có ngục tốt chứ."
Nhưng từ lúc bọn họ rơi vào đây, liền không thấy một bóng người. Mà những thứ trên bàn kia lại nhắc nhở bọn họ, chỗ đó đáng lẽ phải có một npc. "Vậy nên chúng ta bây giờ phải làm cho ngục tốt kia ra mặt. Ta nghĩ giờ này chắc hắn đi vệ sinh, hoặc đang đi đâu lười biếng thôi."
"Vậy chúng ta phải làm thế nào?" Tiểu Bố Đinh hỏi.
"Phát ra tiếng động, thu hút sự chú ý của hắn."
"Hả? Phải gào thét ầm ĩ sao?"
"Không cần."
Quách Thừa Cẩm nhìn quanh phòng giam, thật ra quan sát kỹ thì nơi này cũng không phải không có gì cả. Có nhiều thứ, nếu cẩn thận xem, thật giống như chúng là đạo cụ đặc biệt chuẩn bị cho trò chơi của ngươi vậy.
Chỉ là khi ngươi chưa nhận ra manh mối, thì có lẽ sẽ không nghĩ chúng là đạo cụ mà thôi.
Nhưng bây giờ hắn hiểu ra rồi.
"Thấy viên gạch kia không? Nhặt lên, rồi ném sang, làm đổ bình rượu của hắn đi."
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận