Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1777: Ngươi muốn ăn cái gì 12 (length: 3715)

"Vừa nãy Kiều Tử Mạc nói, trợ lý tạm thời của hắn vẫn chưa thể đi làm lại, cho nên mấy ngày này đều cần ngươi đến làm phụ tá cho hắn." Vu Hàn rất bình tĩnh nói với Chu Tiểu Nghiên.
Đây quả thật là nguyên văn của Kiều Tử Mạc, hơn nữa còn là nói trước mặt Kiều Diệc và Lâm Việt, khiến Vu Hàn càng không thể nào cự tuyệt.
Kiều Tử Mạc có thể trước mặt nhiều người đưa ra yêu cầu này, chứng tỏ trong lòng hắn quang minh chính đại, nếu mình có ý kiến gì, chỉ khiến người khác cảm thấy mình hẹp hòi. Vì vậy Vu Hàn đành phải miễn cưỡng đồng ý như vậy.
"Vậy mà ngươi không biết cự tuyệt hắn à?" Chu Tiểu Nghiên tạm thời vẫn chưa thể chấp nhận sự thật này.
Mới làm trợ lý cho Kiều Tử Mạc nửa ngày, Kiều Tử Mạc đã khiến nàng kinh sợ quá nhiều, tiếp theo còn phải làm trợ lý cho hắn mấy ngày, Chu Tiểu Nghiên thật không biết với tính cách đại ma vương của Kiều Tử Mạc, sẽ còn sắp xếp cho nàng chuyện kỳ quái gì nữa!
"Ta..." Vu Hàn bất đắc dĩ cười, "Ta cũng muốn cự tuyệt chứ. Nhưng mà con người Kiều Tử Mạc đó, ngươi nghĩ xem những thứ hắn muốn, người khác có cự tuyệt được không?"
Điểm này Chu Tiểu Nghiên hoàn toàn đồng cảm, quả thật, người như Kiều Tử Mạc làm người khác không thể từ chối được. Bởi vì chuyện hắn đã quyết định làm, một khi ngươi từ chối hắn, sẽ phát hiện hắn sẽ còn làm ra nhiều chuyện khiến ngươi không thể chấp nhận hơn, cuối cùng ngươi cũng phải làm theo yêu cầu của hắn thôi.
Vì vậy những ai hiểu hắn, ngay lúc hắn vừa đưa ra quyết định đều sẽ đồng ý trước. Bởi vì đó là lựa chọn tốt nhất và duy nhất.
Chu Tiểu Nghiên cũng chỉ có thể nhận mệnh.
"Nhưng mà tiểu ca ca ngươi cũng cần trợ lý mà. Công việc dạo gần đây của ngươi cũng bận rộn, ta không ở bên cạnh ngươi, thật sự được sao?"
"Không sao cả." Vu Hàn lắc đầu, "Thôi được rồi, em mau sắp xếp đồ đạc đi. Nghe nói tan làm xong Lâm Việt muốn mở tiệc chiêu đãi Kiều Diệc, đến lúc đó em đoán cũng sẽ đi theo Kiều Tử Mạc đi cùng."
"Vậy còn anh?"
"Anh cũng sẽ đi mà."
"A, vậy thì tốt rồi."
"Ha ha, em làm gì thế?" Vu Hàn cười xoa đầu Chu Tiểu Nghiên, "Chẳng lẽ anh không đi thì em không đi được à? Đây chỉ là công việc thôi, có ai ăn thịt em đâu. Huống chi chị và anh rể em ở đây, chẳng lẽ còn ai dám bắt nạt em à?"
"Em lo không phải cái này."
Thực ra Chu Tiểu Nghiên lo lắng chính là, nếu Vu Hàn không cùng đi thì lúc đó nàng lại phải đi giải thích với hắn. Chu Tiểu Nghiên thực sự đặc biệt ghét giải thích chuyện này với người khác, rõ ràng nàng cũng không làm gì, nhưng sợ người khác hiểu lầm, nên nhất định phải hết lần này đến lần khác đi giải thích. Kết quả, còn phải suy đoán xem người ta có tin lời mình nói hay không, thật đủ mệt mỏi.
"Vậy em đang lo cái gì?" Vu Hàn hỏi.
"Em lo là..." Chu Tiểu Nghiên nói dối, "Em lo là nếu lúc đó em bị người chuốc say, sẽ không ai đưa em về nhà. Hắc hắc. Nhưng nếu anh đi thì em có thể về cùng anh. Như vậy em sẽ có cảm giác an toàn hơn."
"Ồ. Là vậy à. Vậy được rồi, em mau lên đi, anh còn phải qua họp. Tối nay gặp nhé?"
"Vâng. Tối nay gặp."
Vu Hàn nói xong liền về văn phòng lấy một ít tài liệu, sau đó đi họp. Chu Tiểu Nghiên cũng đi theo sửa sang lại một số đồ cần thiết, dù sao nàng cũng sắp đi làm trợ lý cho Kiều Tử Mạc, vậy nên đối với công việc của Kiều Tử Mạc cũng không thể nào không biết gì được.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận