Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 594: Tuyết rơi, đi thôi (length: 3649)

Vẫn là nói bởi vì nàng uống rượu say, cho nên liền thả bản thân rồi?
Sau đó trong khoảng thời gian dài đến một giờ sau đó, Kiều Tử Mạc cùng Tạ Nguyên đều không thể không vô tội bịt kín lỗ tai, chịu đựng sự tàn phá của tạp âm.
Đến cuối cùng, Tạ Nguyên thế mà bị Hàn Nặc cùng Tô Tiểu Bộ hát hăng, cũng chủ động gia nhập vào đội ngũ của các nàng ở trong đó.
Chỉ còn lại Kiều Tử Mạc, vì giữ hình tượng Đại thiếu gia của hắn, vẫn cứ ngồi nghiêm chỉnh ở nơi đó. Nhưng mà không biết qua bao lâu, hắn thế mà lại ngủ trong tiếng ca kinh thiên động địa này...
Sáu giờ sáng, trời còn chưa sáng, Kiều Tử Mạc bị một bài « cách ca » tê tâm liệt phế đánh thức. Vừa mở mắt đã thấy Tô Tiểu Bộ cùng Tạ Nguyên hai người đứng ở phía trước ra sức gào thét, còn Hàn Nặc thì tựa vào bên ghế sofa cạnh hắn ngủ rồi.
Kiều Tử Mạc yên lặng nhả một câu, hai người này tinh thần thật là tốt, không hổ là hai vợ chồng!
Kiều Tử Mạc dụi mắt, từ trên ghế sofa đứng lên, sau đó liếc nhìn Hàn Nặc đang ngủ bên cạnh, không chút do dự cởi áo khoác trên người trùm lên người nàng.
Sau đó hắn mới tiếp tục đứng dậy duỗi lưng mỏi. Ái da... Chính là đau lưng nhức eo. Từ nhỏ đến lớn, hắn toàn sống cuộc sống an nhàn sung sướng, cũng không quen ở bên ngoài điên điên khùng khùng, cho nên thật sự chưa từng trải nghiệm qua cảnh gió táp mưa sa, lại còn ngủ ghế sofa như thế.
Vận động một lúc xong, Kiều Tử Mạc lại ngồi trở lại ghế sofa, nhìn chằm chằm Hàn Nặc đang ngủ ngẩn người.
Cái cô ngốc này, chờ chút nữa ngươi tỉnh lại, vẫn sẽ hay không nhớ rõ những chuyện điên rồ ngươi làm tối hôm qua không?
Vẫn là đừng nhớ rõ thì tốt hơn, ngươi là người chú trọng hình tượng, nếu biết những chuyện hôm qua, chắc sẽ lại hối hận thôi.
Chỉ là, sau khi tỉnh lại, có phải ngươi lại phải đối mặt với những chuyện mà ngươi không muốn đối mặt không? Cái Lâm Việt ca ca của ngươi, còn cả Lý Tâm Nghi, và cả cái nhà của ngươi nữa, ngươi phải đối mặt như thế nào đây?
Đến giờ, Kiều Tử Mạc đột nhiên cảm thấy còn không bằng cứ để Hàn Nặc say luôn thì hơn, dù nàng say sẽ nổi cơn rượu điên, sẽ khóc, sẽ ầm ĩ, rồi còn chế giễu hắn, nhưng như vậy vẫn đáng yêu, vẫn cứ không lo không nghĩ. Thế nhưng nếu nàng tỉnh lại, cười có lẽ không phải cười, khóc chắc cũng sẽ không khóc.
Sẽ làm người ta đau lòng.
Chưa được vài phút, Tạ Nguyên cùng Tô Tiểu Bộ hát xong ca liền đi tới.
"Tỉnh rồi?" Tạ Nguyên hỏi.
Kiều Tử Mạc khẽ gật đầu: "Ừm."
"Chúng ta khi nào về? Ta thấy quần áo Hàn Nặc với Tiểu Bố Đinh có hơi ướt, đợi ở đây cả đêm, dễ sinh bệnh đó?"
Nghe Tạ Nguyên nhắc nhở, Kiều Tử Mạc mới đột nhiên nhớ tới, tối qua Hàn Nặc và Tô Tiểu Bộ đều ngâm mưa ở bên ngoài một lúc, dù nói là mưa kèm tuyết, mưa cũng rất nhỏ, nhưng quần áo đúng là vẫn có chút ướt. Hắn vội đưa tay sờ trán Hàn Nặc, cũng may không có sốt.
Sau đó Kiều Tử Mạc lại kéo áo khoác trên người Hàn Nặc, cho nàng che kín hơn một chút.
"Trường học mấy giờ mở cửa?" Kiều Tử Mạc hỏi.
"Sáu giờ rưỡi."
"Vậy bây giờ chúng ta ra ngoài, ăn chút gì đó, vừa kịp."
"Ừm. Tiểu Bố Đinh, ngươi gọi Hàn Nặc dậy đi. Tử Mạc, chúng ta ra ngoài trước thanh toán đi."
"Được."
Lúc Hàn Nặc tỉnh lại trong giấc mơ, đã thấy mình đang ngủ ở trên ghế sofa trong phòng KTV, nàng lập tức ngẩn người, có chút không biết chuyện gì xảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận