Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2705: Tai nạn xe cộ 28 (length: 3843)

Chu Tiểu Nghiên rất mạnh miệng, Kiều Diệc cũng chỉ là trong lòng âm thầm cười trộm.
"Tốt thôi, dù sao cũng cám ơn ngươi chiếu cố."
"Đã nói rồi, ta không phải vì ngươi ở lại chỗ này, cho nên đừng cám ơn ta."
"OK, vậy ta liền không cám ơn ngươi. Ừm, hôm nay trời đẹp, hay là chúng ta ra ngoài đi dạo phố đi?" Kiều Diệc đột nhiên nói.
"Hả? Ngươi nói cái gì?" Chu Tiểu Nghiên có chút không thể tin vào tai mình và chuyện mình nghe được.
"Hả cái gì hả, sao dạo này ngươi hay ngạc nhiên thế. Ta bảo hôm nay thời tiết tốt, hay là chúng ta cùng đi ra ngoài dạo phố? Ta đã rất nhiều năm không đi dạo phố rồi, ta muốn đi ra ngoài dạo phố, ngươi đi cùng ta được không?"
"Ngươi...ngươi muốn đi dạo phố á?"
"Ừ ừ ừ."
"Tại sao vậy?"
"Không có tại sao vậy, đã nói, ở nhà buồn bực lâu, muốn ra ngoài dạo chơi thôi mà. Với cả ngươi xem sắp đến Tết rồi, ta muốn ra ngoài mua đồ, shopping á."
"Xí, như ngươi còn shopping, lời này mà để đám người Kiều thị nghe được, chắc chắn sẽ sợ chết khiếp ấy. Cái vị Kiều tổng tài lạnh lùng vô tình kia, mà lại còn rảnh rỗi đi dạo phố? Mặt trời mọc từ hướng tây rồi chắc?"
"Đúng thế, chính là mặt trời mọc từ hướng tây. Thôi đi, ngươi đi cùng ta đi."
Kiều Diệc cố tình bày ra vẻ rất muốn đi dạo phố, lại còn muốn Chu Tiểu Nghiên đi cùng hắn, chứ không phải là hắn đi cùng Chu Tiểu Nghiên.
"Vậy vết thương của ngươi..."
Chu Tiểu Nghiên vẫn còn rất do dự.
"Đã bảo không sao rồi mà, ngươi xem lần nào ngươi cũng căng thẳng hết cả lên."
"Ta không phải là lo cho ngươi sao..."
"Ồ, ngươi lo cho ta à? Thế nhưng mà vừa nãy ai nói, nàng có ở đây hay không, cũng chẳng liên quan đến ta đâu?"
Chu Tiểu Nghiên lại bị Kiều Diệc giễu cợt, mà nàng lại chẳng thể nào phản bác, cái tên Kiều Diệc này chắc là ăn chắc rằng nàng sẽ không tức giận, cũng sẽ không bỏ đi đấy chứ? Cho nên cứ thế không kiêng nể gì mà trêu đùa nàng?
"Ngươi thích đi thì đi, không đi thì thôi!"
Chu Tiểu Nghiên cũng có tính khí của mình, không cho Kiều Diệc biết mặt một chút, thì hắn cứ phách lối như vậy đúng không?
"Tốt thôi, ta sai rồi, ta đi thay quần áo đây, được chưa?"
Cũng may là Kiều Diệc kịp thời nhận sai, chịu thua, coi như hắn thức thời, Chu Tiểu Nghiên cũng không tính toán gì với hắn.
Nhưng mà muốn dẫn Kiều Diệc ra ngoài dạo phố, Chu Tiểu Nghiên vẫn phải nói một tiếng với Kiều Tử Mạc. Dù sao bây giờ Kiều Diệc là bệnh nhân, còn nàng là người chăm sóc hắn, nếu như nàng dẫn Kiều Diệc ra ngoài mà xảy ra chuyện gì, nàng cũng gánh không nổi nha.
Mặc dù nàng đã đồng ý với Kiều Diệc, muốn cùng hắn đi dạo phố. Nhưng việc nên làm, nên nói rõ nàng vẫn muốn bàn trước với Kiều Tử Mạc. Lỡ như Kiều Diệc thật sự xảy ra chuyện gì, cũng có cái để mà bàn bạc trước.
"Kiều Tử Mạc, ta và anh trai ngươi, lát nữa muốn ra ngoài dạo phố."
Kiều Tử Mạc ở đầu dây bên kia nghe được câu này, trong lòng thực sự nở hoa cả rồi. Kiều Diệc cuối cùng cũng khai thông được một chút rồi sao. Còn biết dẫn Chu Tiểu Nghiên ra ngoài dạo phố.
"Được được được a, vậy ngươi cứ cùng anh ấy đi dạo phố đi!" Kiều Tử Mạc vui vẻ trả lời.
"Này, ý của ngươi là sao hả, Kiều Tử Mạc, anh trai ngươi là bệnh nhân đó, ta dẫn anh ấy đi ra ngoài dạo phố, ngươi không sợ anh ấy xảy ra chuyện gì sao?"
"Không sao. Vết thương của anh ta đã gần như khỏi hẳn rồi. Ngươi dẫn anh ấy ra ngoài đi dạo cũng tốt, đỡ cho anh ấy cứ cả ngày ở nhà, buồn bực phát hỏng đấy thôi."
"Ngươi cũng cho là vậy hả?"
"Đúng vậy a. Người bị thương mà, chính là cần người quan tâm, chính là cần có người cùng đi ra ngoài giải sầu một chút, ngươi nói có đúng không?"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận