Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 266: Tặng cho ngươi (length: 3881)

Nghiêm Du Thành thản nhiên cười, chỉ vào chỗ ngồi phía sau xe đạp của mình về phía Hàn Nặc.
"Ngươi muốn chở ta?" Hàn Nặc hơi kinh ngạc.
"Không thì sao, chẳng lẽ ngươi muốn đi bộ à?"
"Ta..."
"A, ta quên mất, ngươi còn có thể bắt xe đi." Nghiêm Du Thành lại lạnh lùng châm chọc một câu.
"Vậy cũng được." Hàn Nặc đành phải thỏa hiệp.
Bất quá, nơi này là trường học, nàng ngồi xe Nghiêm Du Thành đi ra ngoài, khó tránh khỏi sẽ bị người nhìn thấy, như vậy có lẽ không tốt?
"Lên xe đi." Nghiêm Du Thành thấy Hàn Nặc vẫn còn ngẩn người, biết nàng có chút do dự.
Thật ra hắn cũng đã sớm đoán trước Hàn Nặc sẽ có loại phản ứng này.
Hắn đem xe đạp dừng đến dưới lầu ký túc xá Hàn Nặc, cũng là cố ý.
Hắn cũng thừa nhận hắn nhiều khi rất ích kỷ, thế nhưng tình yêu của ai mà không ích kỷ đâu?
Hắn tự nhận là thua kém Lâm Việt, trước kia thua kém, sau này có lẽ cũng thua kém.
Đã từng, hắn cho rằng hắn và Hàn Nặc không có cơ hội nữa, nên rất nhiều chuyện đều tùy duyên.
Nhưng bây giờ, lão Thiên cho hắn cơ hội này, hắn nhất định phải nắm chắc.
Bởi vì có những cơ hội một khi bỏ lỡ, liền sẽ không bao giờ có lại.
"Ta... Ta có thể ra đến cổng trường rồi mới đi xe được không?" Hàn Nặc cẩn thận dùng giọng điệu thương lượng hỏi.
Nàng cũng sợ vì vậy mà khiến Nghiêm Du Thành không vui.
Dù sao người ta đặc biệt đến dưới lầu ký túc xá đón nàng, nếu như nàng cự tuyệt, hình như có chút áy náy.
Ánh mắt Nghiêm Du Thành lạnh lùng, khóe miệng mang theo nụ cười như có như không, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng.
"Sao vậy, ngươi để ý cùng ta đi cùng nhau sao? Nếu như ngươi sợ người khác thấy chúng ta cùng nhau như vậy, vậy ngươi không cần đến Kết Tử Nhan làm thêm. Dù sao chúng ta căn bản không phải người của một thế giới, Hàn tiểu thư không muốn đi chung với ta cũng dễ hiểu thôi."
"Không phải, không phải vậy." Hàn Nặc trực tiếp bị lời của Nghiêm Du Thành làm cho hoảng sợ, vội vàng giải thích.
Nghiêm Du Thành người này thật kỳ quái, cái tính cách thất thường này vẫn không hề thay đổi.
Hàn Nặc trong lòng run sợ, sợ mình lại vô tình đắc tội hắn.
Thật vất vả mới khiến hắn đồng ý dạy nàng làm bánh kem, nếu lỡ như hắn trở mặt thì công toi.
"Vậy lên xe đi. Bây giờ đã hơn hai giờ rồi, không đi nữa, đến tiệm bên kia đều đóng cửa mất!"
"Vâng." Hàn Nặc đành phải cố ngồi lên chỗ ngồi sau xe đạp của Nghiêm Du Thành.
Lúc này chính là thời gian trước giờ lên lớp buổi chiều, trong sân trường đâu đâu cũng có người.
Hàn Nặc thực sự khóc không ra nước mắt.
Xem ra nàng nếu không muốn bị người nhìn thấy thì không thể nào.
Hàn Nặc hơi cúi đầu, cố ý dùng tóc che mặt.
Nhưng nàng không để ý một vấn đề, đó là Nghiêm Du Thành so với nàng càng bắt mắt.
Nghiêm giáo thảo chở nữ sinh xuất hiện ở trong trường, đây là lần đầu tiên, làm sao có thể không bị người chú ý?
Mà nữ sinh kia tự nhiên trở thành tâm điểm.
Hàn Nặc mới đi với Nghiêm Du Thành được vài bước, đã nghe thấy chung quanh có người bàn tán về bọn họ.
"Ê, đó không phải là Nghiêm Du Thành sao? Người mà hắn chở là ai vậy?"
"Là Lý Tâm Nghi sao? Nhưng mà trông không giống lắm!"
"Đúng vậy, ta cũng thấy không giống."
"Là ai vậy nhỉ? Chẳng lẽ Nghiêm Du Thành có bạn gái mới rồi?"
"Này, các người xem, người kia có giống Hàn Nặc không? Sao ta thấy hơi giống?"
"Không thể nào, sao có thể là Hàn Nặc? Không phải nàng và Nghiêm Du Thành không hòa hợp sao? Sao có thể chứ?"
Vô số tiếng bàn tán truyền vào tai Hàn Nặc, nàng thực sự muốn tìm cái hố nào để chui xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận