Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1402: Bí mật 16 (length: 3900)

Chương 1402: Bí mật 16
Những ngày này, Vu Hàn một mình đi bên Chu thị, mà để Tiểu Nghiên ở lại đây. Tiểu Nghiên lại chạy đến làm việc cùng Kiều Diệc, vốn dĩ Vu Hàn đã luôn canh cánh trong lòng.
Hắn đã sớm nhìn ra Kiều Diệc có chút yêu thích Tiểu Nghiên, nhưng hắn cũng không dám nói rõ.
Thứ nhất, Vu Hàn nhìn ra được, Kiều Diệc rất chậm hiểu về tình cảm của mình, đại khái là vì nhiều năm không có quen bạn gái, nên Kiều Diệc có lẽ đã quên mất cảm giác yêu thích một người là như thế nào.
Thứ hai, quá trình Kiều Diệc và Tiểu Nghiên quen biết vốn đã phức tạp và đặc biệt, hai người mặt ngoài ghét nhau ra mặt, nhưng thực chất bên trong lại đặc biệt quan tâm đối phương. Cách họ chung sống vốn không giống người bình thường.
Vu Hàn nghĩ, có lẽ họ đều cảm thấy đối phương ghét mình, giống như Tiểu Nghiên rõ ràng thích Kiều Diệc, lại muốn trốn tránh Kiều Diệc vậy. Chắc là Kiều Diệc cũng có suy nghĩ như thế.
Vu Hàn không muốn vạch trần họ, thực ra cũng là để chừa đường lui cho mình. Hiện tại hắn vốn đã rất ghen tị Kiều Diệc, cũng không muốn Tiểu Nghiên thích Kiều Diệc. Nếu như Tiểu Nghiên biết Kiều Diệc thích nàng, phỏng đoán nàng sẽ càng không buông được.
Bây giờ Kiều Tử Mạc hỏi Vu Hàn là Kiều Diệc thích con gái thế nào, chẳng lẽ Kiều Tử Mạc cũng có cùng cảm giác với hắn, biết Kiều Diệc thật ra có ý với Tiểu Nghiên?
Vậy thì...
Nếu như Kiều Tử Mạc thật sự làm rõ suy nghĩ với Kiều Diệc, để Kiều Diệc nhận ra tình cảm của mình, chẳng phải rất bất lợi cho hắn?
Vu Hàn không muốn thấy chuyện như vậy xảy ra.
Dù hắn biết, cho dù Kiều Diệc thật sự thích Tiểu Nghiên, giữa hắn và Tiểu Nghiên vẫn còn khoảng cách rất lớn. Nhưng có những chuyện không phát sinh được thì đừng nên xảy ra thì tốt hơn, đặc biệt là hiện tại người hắn còn đang ở bên Chu thị, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Nghiên cùng Kiều Diệc ở một mình tại công ty.
"Anh trai ngươi thích con gái à? À, sao ngươi không tự đi hỏi hắn? Nói thật, ta cũng giống ngươi, nhiều năm chưa từng thấy anh ngươi thích con gái. Ta nghĩ bây giờ chắc hắn thích con trai rồi." Vu Hàn cố ý cười nói đùa.
"À..." Kiều Tử Mạc buồn cười hùa theo, "Tôi cũng thấy vậy, anh trai tôi chắc là thích con trai. Anh Vu Hàn, không lẽ anh ấy thích anh sao! Ha ha ha..."
Nói xong, Kiều Tử Mạc cố ý quay đầu nhìn Kiều Diệc, thì thấy Kiều Diệc đang trợn mắt nhìn cậu.
"Mày lo chuyện của mày đi!" Kiều Diệc đột nhiên lộ ra vẻ muốn xem kịch vui, "Tao kinh tế độc lập, bố mẹ thực ra cũng không quản được tao. Nhưng mày thì khác, chờ mày vừa tốt nghiệp về nước, mày cứ chờ mà xem bố mẹ cả ngày bắt mày đi xem mắt, giục mày kết hôn, đẻ con đi! Hừ."
"Tôi..."
Kiều Tử Mạc phát hiện nói không lại Kiều Diệc, nên vội chuyển chủ đề.
"À, đúng rồi anh Vu Hàn, hiện giờ anh có bạn gái chưa? Nhà anh có giống nhà tôi không, cả ngày thúc giục anh kết hôn gì gì đó không?"
"Không có. Bố và dì của ta đều rất tốt, không có giục ta chuyện đó."
"Ôi, ghen tị. Anh biết không, hồi tôi mới mười tám tuổi, mẹ tôi đã muốn bắt tôi cưới chồng sinh con rồi, anh nói có quá đáng không? May mà tôi thông minh, vừa tốt nghiệp đại học là chạy ra nước ngoài luôn. Chỉ tội cho anh trai tôi."
"Ha ha..." Vu Hàn cười cười.
"Vậy anh Vu Hàn, hiện tại anh có thích cô gái nào không, nếu anh cũng không có thì hay là anh cứ dứt khoát ghép đôi với anh trai tôi đi! Đỡ cho bố mẹ tôi cả ngày giục tới giục lui!"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận