Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 740: Nam thần công lược (length: 3691)

Nhưng là bây giờ, Lâm Việt không biết những lời này của hắn rốt cuộc có nên nói hay không.
Hàn Nặc lúc ra cửa, Kiều Tử Mạc đã đợi ở cửa, hắn hôm nay ngược lại vẫn ăn mặc tùy ý, không giống mỗi lần thấy Kiều Diệc trang trọng như vậy.
Xem ra, Kiều Tử Mạc trước mặt ba mẹ hắn hẳn là tương đối tự do và buông lỏng, cho nên lo lắng cũng không nhiều như vậy.
Hàn Nặc đi tới, nhìn Kiều Tử Mạc, Kiều Tử Mạc từ trên xuống dưới đánh giá nàng một chút: "Còn tốt, hôm nay mặc không tính quá khó coi."
Hàn Nặc lườm hắn một cái, không để ý tới hắn, Kiều Tử Mạc mở cửa xe cho nàng, nàng lên xe ngồi cạnh Kiều Tử Mạc.
"Ba mẹ ngươi sao đột nhiên đến đây vậy?"
"Ta cũng không biết! Hai người lão nhân gia họ, ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng, sáng sớm lên máy bay mới đột ngột thông báo ta nói bọn họ muốn tới, chính ta cũng bị giật mình kêu lên đấy có được không?"
"Vậy bây giờ chúng ta muốn đi sân bay đón bọn họ sao?"
"Không cần, bọn họ đã đến rồi. Anh ta đã sắp xếp người dưới quyền qua đón rồi, chúng ta bây giờ trực tiếp đến nhà hàng là được."
"Nha."
Hàn Nặc bắt đầu suy nghĩ trong đầu, lát nữa gặp ba ba Kiều và mụ mụ Kiều phải nói như thế nào, họ có thể sẽ hỏi nàng ngọn ngành không, có thể sẽ quá nhiệt tình không, tính cách của họ rốt cuộc ra sao...
"Yên tâm đi, không cần đặc biệt khẩn trương. Thật ra ba mẹ ta đều rất tốt, dễ nói chuyện hơn so với mặt đơ như anh ta nhiều."
"Đó là bởi vì đó là ba mẹ của ngươi mà..." Đây là lần đầu tiên trong đời Hàn Nặc đi gặp ba mẹ của người khác, hơn nữa còn là với thân phận bạn gái của con trai họ.
Nàng có thể không khẩn trương sao?
Vạn nhất nói sai, hoặc nói hớ, rất dễ làm cục diện vừa mới chuyển nguy thành an của Lâm gia tan biến.
"Có ta ở đây rồi, ngươi sợ gì! Thật ra ba mẹ ta cũng chỉ là quá rảnh rỗi, cả ngày đều không có việc gì. Nên đặc biệt mong ta sớm kết hôn, sớm sinh cho họ đứa cháu, như vậy họ sẽ không cô đơn nữa. Ừm, lát nữa ngươi thấy họ là biết, họ không quan tâm cái khác ngoài việc này."
"Ách..." Hàn Nặc ngơ ngác nhìn Kiều Tử Mạc, đây là chuyện tốt sao?
Có người vừa thấy bạn đã bắt đầu ép kết hôn, đây rõ ràng là chuyện thảm nhất được không!
"Nhưng mà ngươi năm nay mới mười chín tuổi mà!" Hàn Nặc không nhịn được nhắc nhở Kiều Tử Mạc, mới mười chín tuổi, còn chưa đến tuổi kết hôn theo luật pháp, thế mà đã hối thúc sinh con!
Điều này quả thực quá kinh khủng!
"Đúng vậy, ta cũng thật là bó tay mà. Chắc là anh ta giỏi quá nên khiến ba mẹ ta về hưu sớm như vậy. Ai... Đều tại anh ta, sao anh ta còn chưa có bạn gái, còn chưa kết hôn! Hàn Nặc, lát nữa ngươi thấy ba mẹ ta, nhất định phải nói thật lời ngươi vừa mới nói cho họ biết. Nói là chúng ta còn nhỏ, chuyện kết hôn tạm thời chưa tính tới."
"Ta không dám nói."
"Vậy được, ngươi không nói thì ngươi đợi gả cho ta đi!"
"Không muốn!"
Nói chuyện hồi lâu, xe đã đến trước cửa nhà hàng, Hàn Nặc đi theo Kiều Tử Mạc cùng xuống xe. Theo tên phòng bao cha mẹ Kiều gửi đến, họ theo sự hướng dẫn của phục vụ, rất nhanh đã đến cửa phòng bao.
Kiều Tử Mạc vẫy tay với nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ lập tức rời đi.
Kiều Tử Mạc nắm chặt tay Hàn Nặc, động viên: "Đừng khẩn trương, không trả lời được câu nào cũng không sao, cứ để ta nói là được." Sau đó kéo tay Hàn Nặc đi vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận