Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2775: Bán thảm 14 (length: 3804)

Người ở trong xã hội phấn đấu lâu, luôn là bị ép học được rất nhiều thứ.
Cho nên người khác mới sẽ nói thời gian ở trường học là đơn giản nhất, thuần túy nhất. Bước ra xã hội rồi, ngươi sẽ phải đối mặt rất nhiều khó khăn và lựa chọn.
Nhưng là sau khi bước vào xã hội, cũng sẽ làm người ta trưởng thành hơn. Tất cả mọi thứ Trần Thu Dĩnh có được bây giờ, đều là do nàng tự mình nỗ lực mà có. Nàng khác với Hàn Nặc, Hàn Nặc từ khi tốt nghiệp đã vào làm ở xí nghiệp Lâm thị, trong cuộc sống hầu như không gặp bất cứ gian khổ hay trắc trở nào, đi đến đâu cũng có Lâm Việt che chở.
Cho nên thế giới của Hàn Nặc đơn thuần hơn bọn họ rất nhiều, suy nghĩ của nàng cũng thuần túy hơn rất nhiều.
Đúng là người được bảo bọc có số sướng. Nhưng cuộc sống như thế, không phải ai cũng có được.
Đa số chúng ta, cả đời vẫn phải tự mình nỗ lực phấn đấu, cũng chẳng có ai sẽ che chở ngươi cả đời cả kiếp.
"Học được từ khi nào ấy hả? Đương nhiên là những năm tháng lăn lộn bên ngoài mà học được chứ. Con người càng lớn thì càng phải biết cách tự bảo vệ mình." Trần Thu Dĩnh cảm thán nói, "Tiểu Nặc à, chúng ta không giống như ngươi. Ngươi đó, là kiếp trước đã tu phúc đức, đời này mới có thể gặp được người tốt như Lâm Việt đối đãi với ngươi như vậy, cuộc đời sau này của ngươi, chẳng cần phải lo lắng gì cả. Nhưng mà ta với Tiểu Bố Đinh thì không giống. Chúng ta vẫn còn phải cố gắng phấn đấu vì cuộc sống sau này. Đặc biệt là Tiểu Bố Đinh, ta và Tiểu Nặc đều đã có chỗ ở ổn định, xem như tương đối an phận, chỉ có ngươi, còn phải cố gắng nha."
Mặc dù trong ba người Hàn Nặc, Tiểu Bố Đinh và Trần Thu Dĩnh, xét về tuổi tác, Tiểu Bố Đinh là lớn nhất, nhưng giờ phút này Trần Thu Dĩnh lại như một người tỷ tỷ, vỗ vỗ vai Tiểu Bố Đinh, nói với nàng một cách chân thành.
"Ừm, ta biết rồi. Ta sẽ cố gắng thật tốt. Cho nên Dĩnh Dĩnh, sau này ta sẽ đi theo ngươi nha. Ta muốn giống như ngươi, dồn hết sức vào sự nghiệp, tranh thủ cũng làm một nữ cường nhân bá đạo, từ nay về sau không dựa vào đàn ông, thế nào?"
"Được. Sau này ba tỷ muội chúng ta, đều phải trở thành những nữ cường nhân hô mưa gọi gió, được không?"
—— Từ khi Tiểu Bố Đinh rời khỏi chỗ của Tạ Nguyên, nàng thật sự không còn đến gặp Tạ Nguyên nữa. Sau đó, Tạ Nguyên có gửi Wechat cho nàng nhiều lần, nhưng Tiểu Bố Đinh đều không trả lời.
Xem ra, lần này Tiểu Bố Đinh quyết tâm thật rồi, nàng thật sự dự định cắt đứt liên lạc với Tạ Nguyên.
Còn về phía Tạ Nguyên, cơ thể cũng chưa hồi phục hoàn toàn, công việc ở công ty thì vẫn chờ hắn giải quyết, bản thân hắn cũng đang bù đầu, cho nên cũng không có quá nhiều thời gian để đi tìm Tiểu Bố Đinh.
Hơn nữa lúc này, Tạ Nguyên cũng hiểu rõ, hắn không nên đi tìm Tiểu Bố Đinh.
Tiểu Bố Đinh hiện tại không muốn gặp hắn, có lẽ là vì cái tên Mao Thu Minh kia. Tạ Nguyên đối với chuyện này thật sự rất bực bội, kế hoạch hoàn hảo của hắn, lại bị cái tên Mao Thu Minh đột nhiên từ trên trời rơi xuống làm cho rối tung lên hết cả.
Tạ Nguyên sao có thể chịu đựng!
Sao hắn có thể dễ dàng chịu thua, để cho Mao Thu Minh cứ thế mà cướp đi cơ hội hắn đã chờ đợi bao nhiêu năm như vậy?
Tối chủ nhật, Tạ Nguyên đưa một khách hàng đi ăn cơm ở một nhà hàng, khi đi ngang qua một phòng bao, hắn vừa hay nhìn thấy Mao Thu Minh ở bên trong.
Lúc đó Tạ Nguyên vốn dĩ không mấy để ý, nhưng khi hắn vừa định bước qua, thì lại vừa vặn nghe được tiếng một người phụ nữ đột ngột vọng ra từ trong phòng đang khép hờ.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận