Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3781: Kinh hỉ 8 (length: 3699)

Nhưng là về sau bài hát này nổi tiếng, Tống Tiểu Dật tự nhiên không tiện nói Giang Thần gì nữa.
Nhưng là trong lòng hắn vẫn ấm ức bất bình. Cho nên hôm nay hắn mới theo phong cách của mình, đến biểu diễn bài hát này, đơn giản là muốn chứng minh thực lực của hắn cho người khác thấy mà thôi.
Hắn muốn nghe người khác khen ngợi hắn.
"Hả..."
Quách Diệc Cẩm thật sự không nghĩ Tống Tiểu Dật lại hỏi ý kiến của nàng. Không phải chỉ hát một bài thôi sao? Mà còn là ở KTV nữa chứ. Tại sao còn muốn hỏi ý kiến người khác? Hơn nữa tại sao lại là người đầu tiên hỏi nàng?
Chẳng lẽ ý kiến của nàng quan trọng lắm sao? Thật khó xử quá đi.
Nàng nên nói thật hay là giống mọi người, tùy tiện nói vài lời khen ngợi cho xong chuyện?
Dù sao đây cũng là bạn của anh Tần Thiên. Nàng cũng không thể nói thật để làm mất lòng người khác được.
"À, ta thấy rất tốt. Ngươi hát rất hay." Quách Diệc Cẩm gật đầu nói.
"Thật sao? Vậy ngươi thấy, ta vừa hát, so với người hát gốc, ai nghe hay hơn?"
Hả? Sao lại còn hỏi một câu hỏi hiểm hóc hơn vậy?
Người này đang làm gì vậy? Có thù với nàng sao? Muốn bắt nàng trả lời câu hỏi này ngay trước mặt Giang Thần? Như vậy không phải trả lời thế nào cũng đắc tội một người sao? Rốt cuộc có thù oán gì vậy chứ.
"Ờ... đều rất tốt." Quách Diệc Cẩm vẫn qua loa cho xong.
"Thật sao? Nhưng Diệc Cẩm, hình như ngươi trả lời không có tâm lắm nha."
Thế mà không hài lòng? Cần nghiêm túc vậy sao? Làm gì vậy!
Có tâm, hắn thật sự muốn nghe câu trả lời có tâm sao? "Này, Tiểu Dật, cậu làm gì mà làm khó Diệc Cẩm vậy?" Giang Thần thấy không ổn, đứng ra giải vây cho Quách Diệc Cẩm.
Nhưng bọn họ không ngờ Tống Tiểu Dật thật sự rất để tâm.
"Thần, ta chỉ muốn nghe ý kiến thật sự của người nghe thôi. Lâu rồi ta không hát trước mặt người khác. Cũng không biết bây giờ mình hát tới mức nào rồi. Hỏi các cậu, các cậu chắc chắn sẽ khen hay. Nhưng Diệc Cẩm, hôm nay nàng mới biết ta, nên ta muốn nghe đánh giá thật sự của nàng. Được không? Diệc Cẩm đệ muội."
Hả?
Đây là thật sự muốn nghe ý kiến của nàng sao? Quách Diệc Cẩm tưởng Tống Tiểu Dật thật lòng muốn nghe ý kiến của nàng. Nàng tới đây cũng khá lâu rồi, cũng hiểu được chút chuyện của bọn họ.
Nghe nói mấy năm nay Tống Tiểu Dật có tài nhưng chưa gặp thời, cho nên trong lòng hắn chắc chắn vẫn khao khát sân khấu.
Đã muốn quay lại sân khấu thì đương nhiên muốn biết người xem đánh giá mình như thế nào. Hắn nói đúng, mấy người ở đây, dù là Giang Thần hay anh Tần Thiên thì cũng không thể đánh giá khách quan được.
Chỉ có nàng mới có thể.
Cho nên Quách Diệc Cẩm đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, không nghĩ ngợi nhiều nữa.
"Ngươi thật sự muốn nghe ta nói thật không?" Quách Diệc Cẩm hỏi.
"Đúng vậy. Ta muốn nghe sự thật. Diệc Cẩm đệ muội, cứ mạnh dạn nói đi. Đừng có gạt ta. Ta với Tần Thiên coi như là anh em quen biết đã lâu, nên ngươi đừng khách sáo vậy. Đừng sợ nói gì ta không vui. Ta chỉ muốn nghe sự thật."
"Dạ." Hơn nữa hành động này của Quách Diệc Cẩm cũng lập tức bị Tống Tiểu Dật thấy. Không còn cách nào, ở đây có mấy người bọn họ, ai làm gì đều rất dễ bị người khác nhìn thấy.
"Diệc Cẩm, ngươi thấy ta hát thế nào?"
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận