Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 261: Tặng cho ngươi (1) (length: 3918)

"Việt Việt Đích Tiểu Miên Áo": "Giao dịch cái gì? Chỉ cần ta có, ngươi tùy tiện chọn."
Trên thực tế, nàng cũng không có thứ gì đáng giá.
Lâm Việt mỉm cười. Hắn hiểu rõ Tiểu Nặc tính cách, nếu như người không quen thuộc đột nhiên tặng nàng đồ vật, nàng nhất định sẽ không tiếp nhận.
Hơn nữa hắn muốn đưa cây vũ khí kia, còn không phải đồ vật bình thường.
Nếu như cùng nàng nói là giao dịch, nàng liền sẽ không suy nghĩ nhiều.
"Cương Hảo Đích Vi Tiếu": "Ừm... Bằng không ngươi đem đồ ngươi cho là tốt nhất đưa cho ta đi, ta cũng bắt một vật của ta cho ngươi đổi."
Đồ tốt nhất?
Hàn Nặc mở gói đồ ra nhìn một chút, nàng thật đúng là không có vật gì tốt đâu...
Thứ duy nhất có thể đem ra được vẫn là lần trước đi giúp Tiểu Bố Đinh hái quặng ngọc, nàng dùng số quặng ngọc còn lại chế tạo một cái vòng tay màu xanh lá.
Cái vòng tay như thế đối với "Cương Hảo Đích Vi Tiếu" mà nói căn bản chính là đồ bỏ đi, nàng làm sao lấy ra được?
Thế nhưng là "Vi Tiếu" đại thần vừa mới cứu các nàng, nàng lại muốn mời hắn gia nhập liên minh gia tộc của nàng, hơn nữa giao dịch đồ vật là người ta chủ động nói ra, nàng làm sao có thể cự tuyệt?
Hàn Nặc thực thấp thỏm, thận trọng gõ trên bàn phím một hàng chữ: "Ta chỉ có cái này, không biết đại thần ngươi có ghét bỏ không?"
Sau đó nàng gửi tin tức vòng tay màu xanh lá cho "Cương Hảo Đích Vi Tiếu".
Lâm Việt nhìn chiếc vòng tay Hàn Nặc gửi tới. Vật này lại là do Tiểu Nặc tự tay hái quặng làm bằng đá, trên vòng tay còn khắc mấy chữ - "Việt Việt Đích Tiểu Miên Áo chế tạo".
Lâm Việt rất bất ngờ, cũng rất hài lòng.
Trong đời có thể đeo chiếc vòng tay Tiểu Nặc tự tay chế tác cho hắn, đây là may mắn cỡ nào.
Mặc kệ có xem như Tiểu Nặc tặng cho hắn lễ vật hay không, dù sao trong lòng hắn, chiếc vòng tay này chính là do Tiểu Nặc tặng cho hắn!
"Cương Hảo Đích Vi Tiếu": "Ngươi thật sự muốn đem cái này đưa cho ta sao? Ta đặc biệt thích!"
Hàn Nặc không dám tin, kinh hỉ nói: "Thật sao? Ngươi thật thích? Quá tốt rồi! Ta còn sợ ngươi không thèm nhìn đâu! Ngươi là đại thần, trên người trang bị đều là cấp thần khí, cái vòng tay của ta thật sự có chút keo kiệt."
"Cương Hảo Đích Vi Tiếu": "Sao lại keo kiệt được, ta vừa vặn cần cái vòng tay như vậy! Cám ơn ngươi!"
Hàn Nặc rất vui vẻ, vội vàng cùng "Cương Hảo Đích Vi Tiếu" nhấn giao dịch.
Nàng thực tâm thực lòng muốn cảm tạ "Cương Hảo Đích Vi Tiếu", cho nên đưa trang bị tốt nhất của mình cho hắn, nàng cũng không cảm thấy tiếc.
Lâm Việt sau khi lấy được vòng tay, cũng nhanh chóng nhấn giao dịch với Hàn Nặc.
"Việt Việt Đích Tiểu Miên Áo": "?"
"Cương Hảo Đích Vi Tiếu": "Không phải đã nói giao dịch sao? Cho nên ta cũng muốn tặng ngươi một vật."
"Việt Việt Đích Tiểu Miên Áo": "A? Không cần, không cần! Vi Tiếu đại thần, ngươi vừa mới đã cứu chúng ta, ta tặng đồ cảm tạ ngươi là chuyện đương nhiên, sao ta có thể nhận đồ của ngươi? Không được, không được."
"Cương Hảo Đích Vi Tiếu": "Vừa rồi không phải ngươi nói mời ta vào gia tộc của các ngươi sao? Đã sau này chúng ta đều là người một gia tộc, cũng coi như là bạn bè rồi? Giữa bạn bè không phải nên có qua có lại sao?"
"Việt Việt Đích Tiểu Miên Áo": "Nha."
Vi Tiếu đại thần nói giống như rất đúng nha, nàng căn bản không thể phản bác.
Nhưng khi nàng nhìn thấy thứ "Cương Hảo Đích Vi Tiếu" giao dịch cho nàng, vẫn là lập tức mắt choáng váng.
Đó là một chiếc ngọc côn màu xanh biếc trong suốt, ngoại hình là kiểu nàng thích nhất.
Hơn nữa Hàn Nặc tuy không mấy để ý đến trang bị, nhưng vẫn biết Lưu Quang Côn là vũ khí mà tất cả triệu hồi sư đều mong ước.
Đặc biệt là người chơi nữ, đều thèm thuồng món vũ khí này.
Vi Tiếu đại thần lại muốn dùng trang bị như vậy để trao đổi cái vòng tay rách của nàng?
Hắn có phải bị ngốc không?..
Bạn cần đăng nhập để bình luận