Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 07: Ngươi đời trước cứu vớt vũ trụ? (length: 5658)

"Hả?" Tim Hàn Nặc chợt nảy lên một cái. Thay đổi? Tiểu Bố Đinh vì sao lại nói nàng thay đổi? Chẳng lẽ là bởi vì nàng vừa nãy đối với Tiểu Bố Đinh quá lạnh nhạt nên gây ra?
Cho nên Tiểu Bố Đinh giận dỗi?
"Trở nên thục nữ, lại còn dịu dàng. Thì ra mất trí nhớ cũng có thể thay đổi khí chất một người, thật khó nghĩ ra. Ha ha ha."
"..."
Hàn Nặc vừa mới nhen nhóm lại một chút tâm tình thì lại thôi. Cũng may là như vậy.
Trong lúc nói chuyện, cửa ra vào lại vang lên tiếng mở cửa. Ngay sau đó, liền có một cô béo một cô gầy đi đến.
Không cần phải nói Hàn Nặc cũng biết các nàng chính là hai người bạn cùng phòng khác của nàng, Trần Thu Dĩnh và La Tiệp.
Cô gái mập mạp tên là Trần Thu Dĩnh vừa vào cửa đã nhào tới trước mặt Hàn Nặc, kéo tay Hàn Nặc nói: "Vừa nãy Tiểu Bố Đinh nhắn tin nói ngươi về trường rồi, ta với La Tiệp lập tức chạy về liền."
La Tiệp cũng đi theo tới, giơ lên túi đồ ăn trên tay: "Nghe nói hôm nay ngươi muốn về, nên liền cùng Dĩnh Dĩnh cùng nhau đi siêu thị mua chút đồ ăn vặt về, coi như là đón tiếp vậy. À mà Hàn Nặc, ngươi thật sự mất trí nhớ sao?"
Hàn Nặc nghiêm túc gật đầu.
Trong lòng Hàn Nặc cảm thấy rất ấm áp. Mặc dù nàng mất trí nhớ, mặc dù mọi thứ đều phải bắt đầu lại từ đầu, nhưng trên con đường đi tới, nàng gặp được người thân và bạn bè đều đối xử rất tốt với nàng, điều này khiến nàng thực sự cảm động.
Sau khi trò chuyện với mọi người xong, Hàn Nặc cũng rốt cuộc chuẩn bị động tay thu dọn phòng ngủ. Thế nhưng, sau khi lấy ga giường và vỏ chăn từ trong vali hành lý ra, nàng lại ngây người.
Nàng không biết trải ga giường!
Thì ra trước khi mất trí nhớ nàng không chỉ là một tiểu thư tiêu tiền như nước, được nuông chiều lớn lên, mà còn là một kẻ vụng về trong sinh hoạt!
Nàng bất lực liếc nhìn Lâm Việt.
Lâm Việt dường như đã sớm lường trước được mọi chuyện, vẫn đứng bên cạnh yên lặng nhìn Hàn Nặc, cho đến khi nàng đưa mắt cầu cứu, hắn mới thản nhiên nói một câu: "Để ta."
A a a, đây quả thực là thiên sứ hạ phàm! Hàn Nặc không nhịn được muốn bái phục hắn.
Ngay lúc Trần Thu Dĩnh đang ngồi ăn khoai tây chiên ở giường đối diện đột nhiên nói một câu: "Ta nói Hàn Nặc, kiếp trước chắc chắn ngươi đã cứu cả vũ trụ rồi, nên kiếp này mới tìm được một người bạn trai hoàn mỹ như Lâm Việt. Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, biết nấu cơm, biết cả sưởi ấm giường..."
Sưởi ấm giường... Hàn Nặc trừng to hai mắt nhìn chằm chằm Trần Thu Dĩnh.
"À, nói nhầm, là trải giường."
"Phù." Hàn Nặc thở phào nhẹ nhõm. Tức thì làm nàng giật mình, nàng còn tưởng rằng nàng và Lâm Việt ca ca trước kia... trước kia đã từng xảy ra cái đó chứ...
Lại ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Việt, hắn hình như cũng không có phản ứng gì, chỉ đang rất chăm chú trải ga giường giúp nàng thôi!
Haiz, đúng là nghiệp chướng, nàng lại coi nam thần như người giữ trẻ mà dùng.
Lâm Việt giúp Hàn Nặc thu xếp xong giường chiếu, rồi nhảy xuống giường giúp nàng dọn dẹp bàn học, cuối cùng mới lấy từng bộ quần áo của nàng từ vali ra và bỏ vào tủ treo đồ.
Trong thời gian này Hàn Nặc vẫn luôn mở to mắt kinh ngạc nhìn Lâm Việt, nhìn hắn bận rộn từ trên xuống dưới, hơn nữa động tác vô cùng thuần thục.
Đây quả thực là Lâm gia Đại thiếu gia sao? Tại sao cũng cùng lớn lên ở Lâm gia, mà nàng cái gì cũng không biết, còn hắn thì cái gì cũng biết?
Mãi đến khi Lâm Việt làm xong mọi thứ, cũng đã đến giờ ăn cơm trưa.
Lâm Việt đi trước ra ban công rửa tay, sau đó mới trở về phòng nói với mấy cô gái: "Đi thôi, các vị tỷ tỷ, hôm nay ta bao!"
"A!" Tiếng hoan hô đồng thời vang lên trong phòng ngủ.
Tô Tiểu Bộ nhanh chóng tắt máy tính rồi chạy đến trước mặt Hàn Nặc, kéo tay nàng, cười hì hì nói: "Tiểu Nặc, vẫn là nhà các ngươi Lâm Việt tốt, lần nào đến cũng nhớ mời chúng ta đi ăn cơm!"
"Ừ, đúng vậy. Tìm bạn trai là phải tìm kiểu như này, có tiền, đẹp trai lại còn hào phóng!" Trần Thu Dĩnh cũng ở bên phụ họa: "Haiz, bao giờ ta mới tìm được một người bạn trai như vậy đây?"
"Ta thấy ngươi tốt nhất là nên giảm cân trước đi." Tô Tiểu Bộ liếc nhìn đĩa khoai tây chiên trong tay nàng, không chút lưu tình nói.
"Không ăn thì lấy đâu ra sức mà giảm béo."
"..."
Địa điểm ăn cơm là ở khu ẩm thực sau cổng trường, một quán lẩu Trùng Khánh nổi tiếng.
Vừa ngồi xuống đã có nhân viên phục vụ đến hỏi là muốn lẩu uyên ương hay là lẩu cay, Hàn Nặc không chút do dự liền trả lời: "Lẩu cay."
Nói xong lại cảm thấy có chút không đúng, nàng mất hết trí nhớ rồi, nên cũng không nhớ nổi mấy người bạn cùng phòng có ăn được cay không, nên lại cẩn thận hỏi các nàng một câu: "Các cậu ăn được cay không?"
Ba cô gái đều gật đầu, tỏ vẻ không có ý kiến gì. Nhưng Tô Tiểu Bộ lại đột nhiên liếc nhìn Lâm Việt đang ngồi cạnh Hàn Nặc, sau đó nhỏ giọng nói một câu: "Nhưng mà..."
Lời còn chưa dứt, Tô Tiểu Bộ đã thấy Lâm Việt ra hiệu, nên cô đành nuốt chữ còn lại vào bụng.
Hàn Nặc tuy rằng đã mất trí nhớ, nhưng chưa mất đi vị giác. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi nàng đã nhận ra sở thích ăn uống của mình, nàng thích ăn cay, càng cay càng tốt.
Người giúp việc nhà họ Lâm hình như rất rõ khẩu vị của nàng, trên bàn ăn lúc nào cũng có hai món cay. Mẹ nuôi mặc dù thỉnh thoảng sẽ nhắc nhở nàng nên ăn nhiều rau quả, uống nhiều canh, nhưng mỗi khi xuống bếp thế nào cũng sẽ chuẩn bị gà xào ớt, thịt luộc... cho nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận