Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1830: Đi thôi 9 (length: 3867)

"Làm gì?" Hiện tại Chu Tiểu Nghiên cùng Kiều Tử Mạc cũng có thể sống chung hòa bình, đại khái cùng tính cách của người tên Kiều Tử Mạc này có quan hệ, những ngày này Chu Tiểu Nghiên vẫn luôn đi theo Kiều Tử Mạc làm việc, cũng hiểu rõ về hắn không ít. Hắn chính là một người tùy tính như vậy, cho nên rất khó khiến người e ngại hắn.
Bất quá... hắn mượn cớ trợ lý bị bệnh để bắt nàng làm trợ lý cho hắn nửa tháng, chuyện này cũng thật sự là quá đáng!
Chu Tiểu Nghiên đây là lần đầu tiên thấy người chỉ bị cảm một chút đã muốn xin nghỉ nửa tháng, nghĩ thế nào cũng cảm thấy đây là một âm mưu của Kiều Tử Mạc! Nhưng mà về sau nàng lại quen với kiểu âm mưu này. Bởi vì chỉ có mỗi ngày đi theo Kiều Tử Mạc, nàng mới có thể lúc nào cũng nhìn thấy Kiều Diệc. Nàng có lẽ cũng có một chút tư tâm.
Mặc kệ mục đích ban đầu của Kiều Tử Mạc là gì, Chu Tiểu Nghiên luôn cảm thấy mục đích này vẫn là hợp ý nàng. Nàng tuy ngoài mặt biểu hiện rất kháng cự, thường xuyên uy hiếp Kiều Tử Mạc, bảo hắn mau cho trợ lý của hắn về làm việc, nhưng thật ra trong lòng nàng một chút cũng không mong trợ lý của Kiều Tử Mạc quay lại.
Chu Tiểu Nghiên đôi khi cũng cảm thấy mình có suy nghĩ như vậy thật đáng xấu hổ, rõ ràng miệng thì nói muốn cách Kiều Diệc xa một chút, nhưng trên thực tế thì sao, chẳng phải nàng cũng vẫn dựa vào việc làm trợ lý của Kiều Tử Mạc để ở bên cạnh Kiều Diệc sao? Dù chỉ là làm việc cùng nhau, nàng thế mà cũng cảm thấy thỏa mãn, hơn nữa còn vui vẻ.
Nàng cũng không dám nói ra ý nghĩ này cho người khác biết, thậm chí là Hàn Nặc, nàng cũng không dám nói. Nàng bây giờ càng ngày càng không dám nói thẳng với bất kỳ ai là nàng vẫn còn thích Kiều Diệc. Bởi vì nàng cảm thấy nếu nàng nói ra như vậy, người khác chắc chắn sẽ cảm thấy nàng chỉ là một kẻ do dự. Trước đó đã hạ quyết tâm lớn như vậy nói muốn quên, rồi còn rời khỏi thành phố mình sống bao nhiêu năm, đến một nơi mới bắt đầu lại, làm bao nhiêu thay đổi như vậy, chẳng phải là để chứng minh quyết tâm của nàng sao? Nhưng kết quả là, nàng vẫn không quên được Kiều Diệc, gặp lại hắn, trong lòng nàng vẫn còn chờ mong đối với Kiều Diệc.
Người khác sẽ nghĩ về nàng như thế nào đây? Đến cả nàng còn coi thường chính mình mà.
Ai, thôi được rồi, bây giờ không phải lúc nghĩ đến những chuyện này. Kiều Tử Mạc đột nhiên xuất hiện ở cửa văn phòng của Chu Tiểu Nghiên, không phải giờ làm việc, Chu Tiểu Nghiên khó khăn lắm mới phản ứng với hắn, lười biếng trả lời một câu: "Làm gì?"
"Mời ngươi ăn cơm, đi không?"
"Ngươi tốt bụng vậy sao?"
"Ta khi nào không tốt bụng?" Kiều Tử Mạc hỏi ngược lại, "Dạo gần đây ngươi làm việc cho ta, ta có bạc đãi ngươi đâu. Không chỉ trả cho ngươi gấp đôi tiền lương, có món gì ngon cũng không thiếu phần ngươi, bây giờ ngươi còn chất vấn tấm lòng của ta? Có lương tâm không vậy?"
"À." Chu Tiểu Nghiên liếc nhìn Kiều Tử Mạc.
Tuy nàng thích chọc ngoáy Kiều Tử Mạc, nhưng Kiều Tử Mạc nói xác thực không sai, khoảng thời gian này nàng làm trợ lý tạm thời cho Kiều Tử Mạc, cũng không thiệt thòi. Ít nhất tiền nhiều mà, phúc lợi cũng nhiều nữa! Nàng chẳng có gì không hài lòng, ai mà không quan tâm đến tiền chứ? Hơn nữa, ngoài tiền ra, nàng còn có thể nhìn thấy Kiều Diệc.
Chỉ là như vậy có chút có lỗi với tiểu ca ca mà thôi.
Kiều Tử Mạc rốt cuộc bỏ tư thế dựa vào khung cửa, rồi đi vào văn phòng của Chu Tiểu Nghiên.
"Ta nói ngươi... ngươi bây giờ càng ngày càng giống anh trai ta rồi, không có chuyện gì cũng bày vẻ lạnh lùng làm gì vậy?"
"Ngươi nói linh tinh cái gì đấy!" Vừa nhắc đến Kiều Diệc, Chu Tiểu Nghiên liền không nhịn được mà vội vàng.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận