Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 437: Tỏ tình (length: 3838)

Nghiêm Du Thành bưng ly cà phê lên uống một ngụm, nhẹ gật đầu, nhận xét: "Ừm, hôm nay cà phê nấu không tệ, có tiến bộ."
"Ngươi đừng có đánh trống lảng."
Nghiêm Du Thành cố ý thừa nước đục thả câu: "Coi như là thuận lợi đi."
"Thế nào là thuận lợi? Ngươi nói rõ một chút?"
"Kỳ thật ta không nói với Hàn Nặc vì sao ta muốn đưa nàng đến trước mộ mẹ ta, nhưng mà nàng cũng không hỏi gì thêm, trên đường chỉ im lặng đi theo. Không biết đây là tốt hay là không tốt?"
Lần này Nghiêm Du Thành tiết lộ kế hoạch đều là cùng Vương Tiểu Long cùng nhau bàn bạc, có một số ý tưởng cũng là Vương Tiểu Long gợi ý cho hắn. Cho nên những lo lắng cùng do dự của hắn chỉ có thể nói với Vương Tiểu Long.
"Ngươi không nói với Tiểu Nặc à? Ta nói Thành ca ngốc của ta, ngươi có phải ngốc không? Ngươi cố ý đi một quãng đường xa như vậy mang Tiểu Nặc đi, không nói với nàng làm sao cô ấy hiểu được tấm lòng của ngươi?"
Vương Tiểu Long thật sự không hiểu Thành ca của mình. Bình thường anh ấy lúc nào nhìn cũng thông minh vô cùng, nhưng mà sao trong chuyện tình cảm lại chậm tiêu thế này?
Thậm chí còn chậm tiêu hơn cả một đứa con nít chưa từng yêu đương, chưa từng rung động như cậu ấy?
"Vương Tiểu Long bé nhỏ, ngươi không hiểu rồi. Có một số việc không phải dễ dàng có thể nói ra miệng. Nhưng mà, hôm nay Hàn Nặc chịu đi cùng ta ra ngoài thổi gió lạnh giữa trưa, còn chạy đi nơi xa như vậy, cũng không có một lời oán trách. Ta nghĩ hiện tại ấn tượng của nàng về ta cũng không tệ nhỉ. Cho nên, đây là một chuyện tốt?"
"Xí. Ta mặc kệ chuyện tốt hay chuyện xấu của ngươi. Hỡi Thành ca tốt của ta, hiện tại ta chỉ muốn nói một chuyện, nhanh chóng tỏ tình với Tiểu Nặc đi."
"Vì sao?"
"Thành ca, không phải em cố ý nói chuyện khích bác anh đâu. Thật sự là... Hôm nay em đã tận mắt thấy Lâm Việt trong truyền thuyết, ân... Thật tình mà nói, em thật sự cảm thấy hắn là một đối thủ cạnh tranh lớn của anh. Cho nên, Thành ca, anh nhất định phải nhanh, kẻo đêm dài lắm mộng."
Nghiêm Du Thành khẽ nhíu mày một cái, hóa ra trong mắt Vương Tiểu Long, hắn cũng không sánh bằng Lâm Việt sao?
Đến cả Vương Tiểu Long còn khuyên hắn phải nhanh chóng ra tay, nếu không sẽ không có cơ hội. Nhưng lẽ nào hắn lại không biết những điều này?
"Được. Những điều ngươi nói ta đều biết. Thực ra ta cũng dự định sẽ nhanh chóng tỏ tình với Hàn Nặc, ngươi nói là hôm nay được hay là ngày mai được?"
"Hả? Nhanh vậy sao?"
"Không phải ngươi nói phải nhanh một chút sao?"
"Vậy để em nghĩ xem. Anh vẫn quyết định làm chiếc bánh kem hoa hồng kia để tỏ tình với Tiểu Nặc à? Có ý tưởng gì khác không?"
"Ý tưởng gì khác?"
"Ít nhất phải có hoa hồng chứ, không khí xung quanh phải chuẩn bị chứ?"
"Hả? Còn phải những thứ này sao?" Lần đầu tiên muốn chính thức tỏ tình với cô gái, Nghiêm Du Thành vẫn còn rất nhiều điều không biết.
Bây giờ nhớ lại, năm đó hắn tỏ tình với Hàn Nặc, đúng là quá đơn giản trực tiếp, tuyệt không đủ lãng mạn, thảo nào Hàn Nặc cự tuyệt hắn thẳng thừng như thế?
Nhưng dù lúc đó hắn có đủ lãng mạn, đủ chân thành, Hàn Nặc cũng sẽ không đồng ý hắn đâu.
Nếu Hàn Nặc không mất trí nhớ, hắn đến tư cách cạnh tranh với Lâm Việt cũng không có.
"Đương nhiên phải có chứ. Thành ca của em, em tuy chưa có bạn gái, nhưng em cũng biết các cô gái đều thích hoa hồng, thích bữa tối dưới ánh nến, thích lãng mạn nhiều một chút. Tiểu Nặc cũng không ngoại lệ. Cho nên, Thành ca, nếu không anh đêm nay tìm cớ giữ Tiểu Nặc lại, bắt nàng tăng ca. Như vậy anh có thể thừa cơ tỏ tình với nàng đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận