Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1741: Đều là ngươi 4 (length: 3793)

"Đúng rồi, ngươi nghĩ sao mà về đây, còn tới đưa cơm cho ta? Là mẹ nhớ ngươi, gọi điện thoại bảo ngươi về sao?"
"Không phải." Kiều Tử Mạc có vẻ muốn nói lại thôi, "Anh, anh ăn trước đi, đợi anh ăn xong em lại nói với anh."
"Chuyện gì vậy, làm như thần thần bí bí." Kiều Diệc cười nói, "Vậy được rồi, anh ăn trước, đợi em nghĩ kỹ thì nói với anh."
Đứa em trai của hắn khó khăn lắm mới tìm đến hắn, hôm nay cố ý trở về, lại vào đêm hôm khuya khoắt chạy tới, chắc chắn là có tâm sự muốn nói với hắn rồi.
Kiều Diệc nghĩ, trước đó Tiểu Mạc muốn đi A thành phố, hắn đã từng đoán, có phải Tiểu Mạc vẫn còn chưa bỏ được Hàn Nặc nên mới đi không. Lẽ nào lần này Tiểu Mạc trở về cũng là liên quan đến Hàn Nặc?
Con trai lớn lên, luôn gặp phải rất nhiều vấn đề tình cảm. Nó tìm đến mình nói, chắc chắn là chuyện tự nó không giải quyết được rồi.
Nhưng nếu thật sự là vậy, Kiều Diệc phỏng đoán cũng không giúp được gì. Nhắm đến một người mà ngươi không có được cũng đừng nên đi vọng tưởng, bản thân đó đã là một sai lầm rồi. Nếu Kiều Diệc muốn khuyên nó, thì cũng chỉ có thể nghiêm khắc phê bình nó, bảo nó đừng ôm những ảo tưởng đó nữa mà thôi.
Rất nhanh, Kiều Diệc đã ăn xong cơm.
"Quả nhiên, cơm mẹ nấu vẫn là ngon hơn đồ ăn bên ngoài. Nói đến thì cũng đã lâu lắm rồi anh chưa về nhà ăn cơm, cũng thấy nhớ. Ngày mai em ở nhà đi, vừa hay ngày mai anh cũng nghỉ, hay là cả nhà mình cùng đi chơi?"
"Thật sao, anh? Anh đây là đột nhiên đổi tính à? Thế mà lại chủ động đưa ra muốn đi chơi cùng gia đình. Ơ, từ khi em đi làm đến giờ, mỗi cuối tuần anh đều tăng ca cả, có bao giờ em nghe anh nói anh sẽ nghỉ như thế đâu! Chậc chậc chậc... Thật quá kỳ diệu."
"Đúng đó. Anh cũng đã nhiều năm không cho mình nghỉ phép, giờ nghỉ một chút em còn nhiều ý kiến thế! Sao, em không muốn đi hả?"
"Không không không..." Kiều Tử Mạc lập tức xua tay, "Em rất muốn đi ấy chứ. Có thể cùng đại ca đi chơi thì còn gì hạnh phúc hơn. Hơn nữa ba mẹ chắc chắn cũng sẽ rất rất vui! Em giơ hai tay tán thành!"
"Được rồi, lại còn nói nhiều. Được rồi, em đợi anh thêm vài phút, chỗ anh sắp xong rồi. Sau đó chúng ta mới tâm sự chuyện của em."
"Chuyện của em, em có chuyện gì?" Kiều Tử Mạc hỏi.
Hắn trở về đâu phải để nói chuyện của hắn với Kiều Diệc, hắn đâu có gây họa, vốn dĩ có gì đâu.
Nhưng Kiều Diệc không trả lời, xem ra anh muốn nhanh chóng hoàn thành công việc trên tay, sau đó mới có thể nói chuyện đàng hoàng với Kiều Tử Mạc.
Kiều Tử Mạc tự mình đợi bên cạnh Kiều Diệc nửa tiếng, trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn im lặng, cũng không quấy rầy Kiều Diệc, sau đó còn yên lặng thu dọn lại văn phòng của Kiều Diệc. Có điều văn phòng của tổng tài bận trăm công ngàn việc Kiều tổng vốn dĩ đã rất sạch sẽ rồi, bị Kiều Tử Mạc thu dọn qua, nhìn lại càng thêm rối.
Nhưng cũng không sao cả, ai bảo thiếu gia Kiều Tử Mạc của chúng ta hiện tại đang có tâm trạng tốt chứ, hắn chỉ cần cảm thấy hắn thu dọn càng đẹp mắt, càng hoàn hảo là được rồi mà!
Sau đó Kiều Diệc bên kia làm xong công việc, gọi Kiều Tử Mạc lại.
"Được rồi, bây giờ em có thể bắt đầu nói chuyện em muốn nói rồi đấy. Em định nói ở đây, hay là mình ra ngoài tùy tiện tìm chỗ nói? Hay là về nhà cũng được."
"Không sao. Cứ ở đây đợi một chút đi. Em cũng muốn xem, bình thường anh thấy phong cảnh thế nào."
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận