Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1979: Một lần liền hảo 6 (length: 3626)

"Ngươi cái gì ngươi hả? Sao lại ăn mặc thành thế này vậy!" Mẹ lớn tiếng hỏi, Kiều Tử Mạc càng thêm không biết làm sao.
"Ta đến tìm anh có chút việc, ừm, hình như anh ấy không có ở đây thì phải, cho nên ta cũng về trước đây."
Kiều Tử Mạc nói xong cũng muốn chạy trốn. Hay là chờ hắn về phòng mặc quần áo tử tế rồi nói sau, như vậy nói chuyện cũng có sức nặng. Không giống bộ dạng này hiện tại, cho dù nói dối cũng cảm thấy mình không có chút tự tin nào.
"Đi thôi."
Mẹ Kiều ngược lại không làm khó thêm Kiều Tử Mạc, kỳ thực bà cũng chỉ là thấy lạ thôi. Lúc rời giường, bà lên lầu thấy phòng Kiều Tử Mạc mở cửa, nhưng không thấy Kiều Tử Mạc đâu, còn tưởng Tiểu Mạc nhà mình đi đâu rồi. Bây giờ thấy Kiều Tử Mạc từ phòng Kiều Diệc ra, trừ việc hình tượng hơi tệ, còn lại đều ổn, bà cũng yên tâm rồi.
Kiều Tử Mạc nhanh chóng chạy về phòng mình, cấp tốc mặc quần áo chỉnh tề, rửa mặt xong xuôi, sau đó mới gọn gàng đẹp trai từ phòng mình đi ra. Bộ dạng này mình nhìn thoải mái hơn hẳn, Kiều Tử Mạc trong chớp mắt liền tràn đầy tự tin.
Lúc xuống lầu, trong nhà đã chuẩn bị xong bữa trưa. Kiều Tử Mạc lúc này mới nhớ ra, hình như tối hôm qua mình đã chọc mẹ tức giận, nhưng mà hôm nay gặp mẹ, mẹ hình như cũng không có phản ứng gì đặc biệt.
Xem ra vẫn là người một nhà tốt nhất, không để bụng chuyện cũ. Hơn nữa mâu thuẫn hôm qua cũng quá nhỏ nên bỏ qua luôn, hôm nay mọi người cũng sẽ không còn bận tâm đến nữa.
Kiều Tử Mạc bước tới, chạy đến trước mặt mẹ nũng nịu: "Mẹ, bữa trưa hôm nay trông ngon quá, nhất định ăn rất ngon!"
"Đúng thế, biết con buổi sáng không dậy ăn cơm nên trưa phải làm cho con mấy món ngon." Đột nhiên mẹ Kiều thần bí nhìn xung quanh, hỏi Kiều Tử Mạc, "Hôm nay là ngày gì mà anh con lại không đi làm?"
Xem ra Kiều Diệc không đi làm đúng là chuyện hiếm lạ, đến bố mẹ cũng thấy lạ.
"Ôi, mẹ, có cần là ngày gì đâu? Anh không muốn đi làm thì không đi làm thôi. Dù sao hôm nay là cuối tuần, vốn dĩ không cần đi làm!"
"Cuối tuần? Trong mắt anh con có cái gọi là cuối tuần sao?"
"Cũng đúng nhỉ, không có. Vậy chắc là vì con về nên anh ấy muốn ở nhà chơi với con, nên không đi làm. Hắc hắc."
"Xí, tự tin ghê nha con?"
"Thôi mà, thôi mà. Dù sao anh ở nhà ăn cơm, mọi người chúng ta đều vui vẻ cả, đúng không? Mặc kệ là vì sao đi nữa? Nguyên nhân không quan trọng, kết quả mới quan trọng."
"Ừ, con nói phải. Vậy đi gọi anh con xuống ăn cơm trưa đi."
"Ủa, anh ấy vẫn chưa xuống à?"
"Vừa mới xuống một lát, chào ta tiếng rồi lại đi. Chắc là lại đi làm việc rồi, cái con người đó chính là không chịu ngồi yên. Con đi gọi anh ấy đi, nói cơm trưa chuẩn bị xong rồi, có thể xuống ăn rồi. Hiếm khi cả nhà đều ở nhà, cùng nhau ăn một bữa cơm ngon đi."
"Dạ, tuân lệnh!"
Kiều Tử Mạc nói xong, rồi nhảy chân sáo rời khỏi phòng ăn, chạy lên lầu tìm Kiều Diệc. Mẹ Kiều ở sau lưng nhìn dáng vẻ của Tiểu Mạc nhà mình, thật muốn nhắc nhở cậu "Đi chậm thôi".
Lên lầu, Kiều Diệc quả nhiên lại chạy vào thư phòng làm việc. Kiều Tử Mạc thật sự chịu thua, thật là chuyên nghiệp đó nha.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận