Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 357: Ngươi vì cái gì yêu thích hắn (length: 3949)

Hắn ngay từ đầu canh giữ ở trong phòng khách, thẳng đến cửa ra vào có tiếng ô tô vang lên, hắn mới vội vàng lên lầu.
Hắn không biết nên như thế nào đối mặt Hàn Nặc.
Hắn không có cách nào mặt bình tĩnh hỏi nàng tối nay đã ăn gì, xem phim gì, cùng người khác cùng một chỗ chơi có vui không.
Hắn rất sợ nghe được nàng nói, nàng cùng Nghiêm Du Thành cùng một chỗ rất vui.
Trước khi Hàn Nặc cùng Diệp Tuyết bọn họ vào cửa, Lâm Việt liền trốn về phòng mình, giả bộ như đã ngủ rồi. Cho nên Hàn Nặc bọn họ vào cửa mới có thể thấy trong phòng khách mặc dù đèn đuốc sáng trưng, nhưng không có một ai.
Lâm Việt đứng tại ngoài cửa phòng, nghe được Hàn Nặc cùng mụ mụ của hắn nói ngủ ngon, nghe được nàng chậm rì rì dọc theo cầu thang đi lên.
Sau đó, hắn nghe được tiếng bước chân của nàng đi tới cửa phòng hắn.
Bọn họ mặc dù không nhìn thấy nhau, nhưng cách cánh cửa phòng mỏng manh, Lâm Việt vẫn có thể cảm nhận được Hàn Nặc đang ở đó.
Hắn thậm chí nghe được nàng thở dài, sau đó yên lặng rời khỏi cửa phòng hắn.
Cánh cửa đối diện, đóng mở.
Sau đó tất cả lại yên tĩnh trở lại.
Lâm Việt tựa lưng vào sau cửa phòng, nhìn gian phòng trống rỗng của mình, còn có chiếc đèn bàn duy nhất trong phòng phát ra ánh sáng mờ tối.
Hắn bây giờ ngay cả quan tâm bình thường cũng không có tư cách nói, dường như nói cái gì cũng đều trở nên dư thừa.
Hắn đã nói cho nàng tự do, cho nên không thể can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của nàng, dù cho đó chỉ là sự quan tâm bình thường cũng không được!
Lâm Việt tự giễu lắc đầu. Thôi đi, vẫn là tâm mình không đủ mạnh mẽ đi, cho nên mới không thể bình tĩnh.
Một buổi tối như thế, chi bằng đừng tự hành hạ bản thân, còn không bằng chuyển hướng chú ý, đọc thêm chút sách, để cho mình trở nên mạnh mẽ hơn đâu!
Mặc kệ Tiểu Nặc tương lai có còn thuộc về với hắn hay không, mặc kệ nàng muốn cùng ai cùng một chỗ, trong lòng hắn, nàng vĩnh viễn là người quan trọng nhất. Hắn nhất định phải cố gắng làm giàu cho bản thân, nhất định phải cố gắng, mới có năng lực cho nàng một tương lai tốt đẹp hơn.
—— Hàn Nặc trở về phòng, liền trực tiếp cầm áo ngủ chạy vào phòng tắm rửa.
Làm việc cả ngày, lại đi ra ngoài chơi cả đêm, khoảnh khắc nước ấm chảy xuống người, nàng cảm thấy cả người đều thoải mái. Tắm rửa xong, gội đầu xong ra ngoài, liền cảm giác như được hồi sinh.
Nếu bây giờ lại nằm lên giường êm, chơi điện thoại, thư thư thái thái ngủ một giấc, thì thật là quá đã!
Hàn Nặc một bên dùng khăn lông lau khô tóc, một bên đi tìm máy sấy để sấy tóc.
Trong một thoáng, nàng đột nhiên nhìn thấy đồ đã đặt lên giường.
Trời ơi!
Nàng sao lại quên chuyện quan trọng như vậy?
Nàng vẫn còn bộ đồ công sở cùng với chiếc áo len của Nghiêm Du Thành chưa giặt mà!
"A..." Hàn Nặc rất muốn khóc, nàng sao mà khổ vậy, đêm hôm khuya khoắt thế này mà vẫn còn phải giặt quần áo!
Hơn nữa Nghiêm Du Thành còn rõ ràng nói cho nàng, phải giặt tay! Giặt tay, giặt tay thì làm như thế nào đây?
Hàn Nặc một mình buồn rầu một lúc, vội vàng tăng tốc độ đi tìm máy sấy, qua loa sấy cho tóc khô nửa chừng, tiện tay cầm dây buộc tóc lên.
Sau đó mặc đồ ngủ, ôm quần áo, hướng xuống tầng đi đến.
Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng giặt một bộ quần áo nào, nhìn thấy máy giặt cũng không biết phải thao tác như thế nào.
Hàn Nặc đứng trước máy giặt quan sát một lúc lâu, mới thận trọng bỏ bộ đồ công sở của mình vào. Tuy rằng nói bây giờ máy giặt đều rất thông minh, nhưng nàng chưa từng dùng bao giờ, vậy phải bấm nút nào trước đây?
Nếu bấm sai, có khi nào làm hỏng quần áo hay không? Bộ đồ công sở này không phải của nàng, nếu giặt hỏng nàng làm sao ăn nói với Nghiêm Du Thành đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận