Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 647: Ta không dám nói (length: 3889)

Hàn Nặc giật mình liếc nhìn Kiều Tử Mạc, ngay khi nàng đã chuẩn bị sẵn sàng nghe được đáp án từ miệng Kiều Tử Mạc, Kiều Tử Mạc lại thờ ơ buông một câu: "Ta không dám nói."
Trong lòng Hàn Nặc như có ngàn vạn con ngựa phi nước đại.
Thiếu gia Kiều Tử Mạc, ngươi rốt cuộc muốn thế nào hả!
Ngươi muốn nói thì cứ nói đi, dù sao nàng đã làm tốt chuẩn bị rồi. Thế nhưng Kiều Tử Mạc hiện tại lại tỏ vẻ như bị nàng uy hiếp, rốt cuộc là muốn làm gì vậy?
Lâm Việt quay đầu nhìn thoáng qua Hàn Nặc: "Vậy Tiểu Nặc, ngươi nói đi!"
Hàn Nặc: "! ! !"
Đây là lần đầu tiên nàng thấy ca ca Lâm Việt có vẻ hung dữ với mình như vậy, nàng bây giờ cứ như một đứa trẻ đã làm sai chuyện, cúi đầu, hoàn toàn không biết nên nói gì.
Nói gì bây giờ, chẳng lẽ muốn nàng chính miệng nói với Lâm Việt rằng, thật ra nàng vẫn luôn thích hắn sao? Rằng thật ra nàng cũng căn bản không có yêu Nghiêm Du Thành sao? Tất cả đều là mọi người hiểu lầm.
Nàng đến Kết Tử Nhan là để làm bánh gato sinh nhật cho hắn, nàng muốn tạo bất ngờ cho hắn. Chỉ có điều cuối cùng tất cả chuyện này đều bị biến cố đột ngột xảy ra làm thay đổi.
Nàng có thể nói như vậy sao?
Nàng bây giờ nói những điều này thì có ý nghĩa gì nữa?
Chẳng lẽ nói ra chân tướng thì có thể khiến Lâm Việt và Lý Tâm Nghi chia tay, có thể giúp công ty của cha nuôi thoát khỏi nguy cơ, có thể không còn dính dáng gì đến nhà Lý Tâm Nghi nữa sao?
Hoàn toàn không thể được không! !
Nàng nói ra tất cả điều này, thật ra sẽ chỉ làm cho gánh nặng của Lâm Việt thêm sâu thôi. Nếu như ca ca Lâm Việt biết nàng đã từng thích hắn như vậy, hiện tại vẫn còn thích hắn, thì làm sao hắn có thể yên tâm ở bên cạnh Lý Tâm Nghi được nữa?
Thế nhưng Hàn Nặc biết, sự việc đến nước này, dù nàng không nói ra chân tướng, Lâm Việt cũng đoán được phần nào.
Giống như ca ca Lâm Việt chưa bao giờ nói cho nàng biết, tại sao anh ấy muốn ở bên cạnh Lý Tâm Nghi, chẳng phải nàng cũng có thể đoán ra được là vì cái gì sao?
Đúng vậy, Lâm Việt biết nàng thích hắn.
Hiện tại hắn chỉ là đột nhiên muốn một câu trả lời mà thôi.
Có lẽ vừa rồi Kiều Tử Mạc đã nói những lời kích thích hắn, khiến Lâm Việt nhận ra rằng, có lẽ trước đây anh đã có một vài hiểu lầm về nàng, cho nên hiện tại anh mới muốn biết một chút chân tướng mà thôi.
Hàn Nặc liếc nhìn Lâm Việt, đột nhiên giọng nói trở nên rất bình tĩnh: "Ca ca Lâm Việt, đừng hỏi ta. Có lẽ là như anh nghĩ đấy, nhưng mà đã muộn rồi không phải sao?"
Hàn Nặc đột nhiên nhìn Lâm Việt bằng ánh mắt phức tạp.
Là đã muộn rồi.
Có nhiều thứ bỏ lỡ là bỏ lỡ, hiện tại mới cho anh biết em vẫn còn yêu anh, thì có ích lợi gì nữa đâu?
Nếu như nàng sớm một chút rõ ràng lòng mình, hoặc có thể sớm một chút nhớ lại chuyện đã qua, có lẽ sự tình sẽ không biến thành như vậy, phải không?
Nhưng ai mà biết được?
Vận mệnh luôn là một thứ thần kỳ như vậy, nó sẽ không bị ngươi điều khiển, cũng sẽ không để người tùy tâm sở dục. Có lẽ bọn họ đúng là đã bị Lý Tâm Nghi mê hoặc, nhưng mà bao nhiêu sự tình tình cờ xảy đến cùng một chỗ như vậy, chẳng lẽ không phải là mệnh sao?
Hàn Nặc lặng lẽ thở dài, Lâm Việt lại không phủ nhận cách nói của nàng.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau một hồi lâu, Lâm Việt đột nhiên xoay người, đi lên lầu.
Kiều Tử Mạc tiến lại gần huých vào Hàn Nặc: "Vừa nãy ngươi với Lâm Việt làm gì vậy? Dùng ý niệm giao lưu à? Ta hết cả hồn, người phàm như bọn ta không hiểu nổi!"
"Ngươi đi ra ngoài đi."
"Ta không đi, ngươi còn nợ ta một cái bánh gato đó!"
"Ta lúc nào nói phải làm bánh gato cho ngươi hả? Hôm nay đâu phải sinh nhật ngươi! Với cả chuyện ngươi lừa ta hôm trước, ta còn chưa tính sổ đó, ngươi không mau biến đi, không sợ ta phế ngươi hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận