Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1685: Nếu như 20 (length: 3906)

Cho nên Kiều Tử Mạc thật sự là vì Kiều Diệc mới đi theo bọn họ cùng nhau tới Lâm thị?
Từ sau lần Vu Hàn cùng Kiều Diệc nói chuyện, Kiều Diệc liền không còn đến tìm Chu Tiểu Nghiên, Vu Hàn cũng coi như Kiều Diệc đã thật sự từ bỏ Chu Tiểu Nghiên. Nhưng bây giờ xem ra, chẳng lẽ Kiều Diệc căn bản vẫn chưa hề tuyệt vọng sao?
Cái ngày tại Lâm gia cũng vậy, nhân lúc Tiểu Nghiên uống say, Kiều Diệc cứ như vậy nhìn Tiểu Nghiên, cũng không có ý định tránh mặt.
Vu Hàn đột nhiên cảm thấy có chút tức giận, loại cảm giác này giống như hắn bị người lừa gạt. Rõ ràng cho rằng đối thủ cạnh tranh lớn nhất của hắn đã rời đi, nhưng bây giờ xem ra lại phát hiện người ta vẫn lén lút tranh giành, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, quả thực khó lòng phòng bị.
Nếu như nói lần này Kiều Tử Mạc là thật vì Kiều Diệc mà đến, thì Vu Hàn thật sự muốn phải lưu ý nhiều hơn.
Cẩn thận suy nghĩ một hồi, Vu Hàn mới tiếp tục nói với Chu Tiểu Nghiên: "Ta có cấm ngươi đi đâu. Ngươi bình thường bạn bè cũng ít, ngoại trừ ta ra, cũng khó khi có dịp tụ họp với người khác. Đã Kiều Tử Mạc chủ động mời ngươi ăn cơm, vậy ngươi cứ đi đi, coi như kết giao thêm bạn bè mà thôi."
"Thế nhưng..."
"Còn có cái gì có thể chứ? Chẳng lẽ nói các ngươi không chỉ là đi ăn cơm thôi sao?"
"Đương nhiên không phải. Ta chỉ là không biết vì sao Kiều Tử Mạc đột nhiên mời ta ăn cơm."
"Không sao, ngươi đi chẳng phải sẽ biết sao?" Vu Hàn cố ý cười nói, thật ra hắn rất muốn biết Kiều Tử Mạc vì sao lại muốn mời Tiểu Nghiên ăn cơm. Thay vì đoán già đoán non, thà cứ để Tiểu Nghiên đi rồi xem Kiều Tử Mạc rốt cuộc muốn làm gì thì hơn.
Nói xong, Vu Hàn lại lấy lý do phải làm việc không tiếp tục nói chuyện phiếm với Chu Tiểu Nghiên nữa, Chu Tiểu Nghiên tự mình ngẩn người một hồi, cũng chỉ có thể vậy.
Đã tiểu ca ca cũng không phản đối, hơn nữa Kiều Tử Mạc chắc cũng sẽ không có ý xấu với nàng, chẳng phải chỉ đi ăn một bữa cơm thôi sao, vậy nàng cứ đi đi.
Nói không chừng, Kiều Tử Mạc chỉ vì mình ăn cơm một mình quá cô đơn nên muốn tùy tiện kéo người đi ăn cùng thôi.
Hơn nữa còn nói không chừng, Kiều Tử Mạc thật ra vẫn còn có ý gì đó với Hàn Nặc tỷ tỷ, cho nên mới muốn lén lút hẹn nàng đi ăn cơm, để dò hỏi chút tin tức về Hàn Nặc tỷ tỷ thì sao?
Ừm...
Nghĩ tới đây, Chu Tiểu Nghiên lại cảm thấy, nếu Kiều Tử Mạc thật sự vì vậy mà mời nàng ăn cơm, thì có nên báo cáo với Hàn Nặc tỷ tỷ trước một tiếng không nhỉ?
Dù sao tỷ tỷ bây giờ và tỷ phu quan hệ tốt như vậy, bất kỳ ai, không cần biết là ai, muốn xen vào giữa đều là không được! Nếu tiểu ca ca không bận thì Chu Tiểu Nghiên thật muốn cùng hắn bàn bạc chuyện này. Nhưng bây giờ xem ra tiểu ca ca giống như không muốn nói chuyện phiếm với nàng, vậy thôi vậy.
Thế là Chu Tiểu Nghiên cứ xoắn xuýt như vậy cho đến giờ tan tầm, trong cả ngày, nàng đều không gặp lại Kiều Tử Mạc, Kiều Tử Mạc cũng không gọi điện hay nhắn tin cho nàng, thậm chí còn không hỏi nàng muốn ăn gì, muốn đi ăn ở đâu, đúng là quá thiếu thành ý.
Hơn nữa Chu Tiểu Nghiên còn nghĩ, có khi nào buổi sáng Kiều Tử Mạc chỉ thuận miệng nói vậy, quay đi liền quên luôn chuyện này không? Nếu là vậy, nàng lại vui mừng.
Nhưng đến giờ tan tầm, tin nhắn của Kiều Tử Mạc lại xuất hiện đúng giờ.
"Ta ở bãi đỗ xe chờ ngươi." Một câu nói đơn giản như vậy, trong phút chốc đã đánh tan hy vọng của Chu Tiểu Nghiên.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận