Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1728: Cùng một chỗ đi 15 (length: 3681)

Vốn dĩ không thể nói là có thể tâm sự những mối quan hệ kia.
Hơn nữa hai người đàn ông trưởng thành, dù muốn nói chuyện gì, cũng nên hẹn nhau ra uống chút rượu, sau đó mới tỉ tê tâm sự. Chứ không phải trong hoàn cảnh công việc trang trọng như vậy.
Không quá thích hợp.
Nhưng Vu Hàn không có nhiều thời gian, lát nữa tan làm hắn sẽ cùng Tiểu Nghiên đi "hẹn hò", nếu bây giờ không hỏi, thì thật không còn kịp nữa.
"Nhìn bộ dạng ngươi, giống như muốn hỏi chuyện rất quan trọng vậy? Sao thế, gặp phải rắc rối gì mà mặt mày nặng trĩu vậy?" Lâm Việt cũng tạm dừng công việc, ngồi nhìn Vu Hàn.
"Ừ, thật ra cũng không phải chuyện gì quá quan trọng, là chuyện riêng tư."
"Ừ." Lâm Việt khẽ gật đầu, ý nói: "Không sao, cứ nói đi."
"Lâm Việt, trước kia ngươi và Hàn Nặc đến với nhau như thế nào?"
Lâm Việt: "?"
Chuyện đã qua nhiều năm như vậy, vậy mà còn có người hỏi? Hắn còn tưởng Vu Hàn vội tìm mình là vì mấy vụ lùm xùm ở công ty gần đây liên quan đến hắn, Chu Tiểu Nghiên và Kiều Tử Mạc chứ! Không ngờ Vu Hàn lại đến dò la chuyện bát quái hồi xưa của hắn và Tiểu Nặc?
"Sao tự dưng hỏi cái này?"
"Ta..." Vu Hàn có chút ngại ngùng. Tuy Lâm Việt là anh rể Tiểu Nghiên, nhưng tính ra hắn lại lớn hơn Lâm Việt hai tuổi. Mình lớn ngần này rồi, mà còn chạy đi hỏi một người nhỏ tuổi hơn chuyện tán gái, có hơi xấu hổ không?
"Sao thế, còn ngại nói?"
"Ừm, không phải. Chỉ là... là thế này. Tối nay ta và Tiểu Nghiên định đi ăn tối, mà ta thì... ta bình thường khá chậm hiểu, không biết con gái thích gì, không thích gì, nên muốn hỏi ngươi một chút."
"À... Ra là vậy." Lâm Việt cười, "Thật ra chuyện này đơn giản thôi mà. Ngươi và Tiểu Nghiên quen nhau lâu vậy rồi, nhiều thứ đâu cần cố gắng chuẩn bị. Nếu ngươi hỏi ta trước kia theo đuổi Tiểu Nặc thế nào, thì ta biết trả lời sao đây, đại khái là khi tình cảm đến rồi thì không cản được ấy."
"A..." Vu Hàn lộ vẻ thất vọng. Đó không phải là đang trả lời câu hỏi của hắn, mà là đang khoe khoang mới đúng.
"Ngươi đừng vội thất vọng vậy. Con gái thật ra rất đơn giản, ai cũng thích được người khác chiều chuộng. Ngươi có nghe câu 'cả đời phụ nữ không thể cự tuyệt hai thứ, đó là hoa hồng và ren' chưa? Ý là không có cô gái nào không thích hoa và quần áo đẹp cả, ngươi chỉ cần hợp ý là được. Còn nữa thì từ từ mà đến."
"Đơn giản vậy thôi sao?"
Tuy đạo lý này Vu Hàn đã sớm hiểu, nhưng nói thật đến giờ hắn vẫn chưa tặng Tiểu Nghiên hoa bao giờ. Mà hắn cũng luôn nghĩ Tiểu Nghiên không thích mấy thứ này.
"Đơn giản vậy thôi đó. Thông thường, một cô gái nếu có tình ý với ngươi, thì khi nhận được hoa của ngươi chắc chắn sẽ vui. Thực ra, theo đuổi con gái không có kỹ xảo gì, quan trọng vẫn là cách nhìn của đối phương về ngươi. Nếu như ngươi đúng là người nàng thích, thì dù ngươi làm gì, trong mắt nàng cũng sẽ thấy lãng mạn và đáng yêu. Mà nếu như nàng không thích ngươi, thậm chí còn ghét ngươi, thì dù ngươi có cố gắng thế nào, chưa biết chừng trong mắt nàng lại thành gánh nặng."
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận