Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1782: Lưu lại 1 (length: 3777)

"Hả?" Chu Tiểu Nghiên nghi hoặc liếc nhìn Kiều Tử Mạc, tên này lại muốn giở trò gì nữa?
"Không cần đâu. Ta vẫn là tự mình về ăn xong, sẽ không quấy rầy các ngươi." Chu Tiểu Nghiên cự tuyệt nói.
"Chu Tiểu Nghiên, đây là ngươi không đúng rồi. Ngươi xem, ngươi vất vả đi mua đồ ăn cho chúng ta như vậy, kết quả lại không cùng nhau ăn, nói ra người khác còn tưởng ta ngược đãi ngươi đấy."
"Sao lại thế được, Kiều tổng. Ta là trợ lý của ngài mà, vì ngài làm những việc này là điều ta phải làm."
"Được rồi!" Không ngờ Kiều Diệc vào lúc này đột nhiên mở miệng, vẻ mặt hắn vẫn lạnh tanh, nói chuyện cũng chẳng có chút cảm xúc nào, "Hai người các ngươi cũng đừng ở đó giả tạo đẩy qua đẩy lại, chẳng phải chỉ là ăn một bữa cơm thôi sao, xoắn xuýt nhiều như vậy làm gì?"
"Đúng đúng đúng! Không phải chỉ là ăn một bữa cơm thôi sao, Chu Tiểu Nghiên ngươi xoắn xuýt nhiều vậy làm gì? Rốt cuộc là ngươi để ý cái gì hả?" Kiều Tử Mạc cũng vội phụ họa theo.
Không ngờ thời điểm mấu chốt vẫn là Kiều Diệc ra tay, ngươi xem hắn bộ dạng lạnh như băng đó, tùy tiện nói một câu, Chu Tiểu Nghiên liền không có lý do phản bác.
Kiều Tử Mạc không nhịn được trong lòng cho Kiều Diệc một like.
Anh trai à, nếu ngươi sớm chút tỏ ra quyết đoán như vậy thì tốt biết bao nhiêu, có gì trong lòng cứ thể hiện ra ngoài đi, bày vẻ cao ngạo chẳng có tác dụng gì đâu.
"Ta... Ta không có để ý mà."
Bị Kiều Tử Mạc hỏi ngược lại như thế, Chu Tiểu Nghiên ngược lại không biết trả lời ra sao. Dường như cô mà từ chối bọn họ nữa, thì chính là cô thật sự để ý điều gì đó vậy. Hơn nữa không hiểu vì sao, cứ hễ Kiều Diệc mở miệng, cô lại càng không biết từ chối thế nào.
"Ta chỉ là không muốn làm phiền các ngươi ăn cơm thôi."
"Không có làm phiền đâu. Dù sao anh trai ta như thế nhàm chán, ta còn không muốn ăn cơm một mình với hắn đấy, vừa vặn cô ở lại ăn cùng ta!" Kiều Tử Mạc nói thêm.
"Vậy... Vậy cũng được."
Chu Tiểu Nghiên có chút cạn lời, sao mình cứ vậy mà đồng ý chứ? Cô len lén liếc nhìn Kiều Diệc, Kiều Diệc vẫn đứng bên cạnh không chút thay đổi, cũng không nhận ra đối với việc cô ở lại ăn cơm cùng có vui vẻ hay không, đại khái là căn bản không để ý đi. Dù sao người như hắn, thường ngày đi ăn tiệc cũng nhiều, cũng thường xuyên cùng người khác ăn cơm, phỏng đoán giờ đây cũng chỉ xem cô như một người qua đường trong một bữa tiệc nào đó mà thôi.
"Thế nhưng cơm trưa của ta..." Chu Tiểu Nghiên liếc nhìn mấy thứ hamburger, gà rán mà cô vừa mua cho mình, không thể không ăn chứ, đây đều là tiền mồ hôi nước mắt của cô mà!
"Cầm ra cùng nhau ăn luôn đi." Kiều Tử Mạc cười nói, "Nói thật thì ta còn thèm ăn gà rán nữa đó! Ha ha ha."
Chu Tiểu Nghiên: "..."
"Đây là ta mua mà!"
"Cô mua thì sao, cô mua thì ta không thể ăn sao? Nào, anh, cho anh cùng ăn với!" Kiều Tử Mạc nói xong liền cướp lấy đồ ăn trưa mà Chu Tiểu Nghiên chuẩn bị cho mình, sau đó tiện tay cầm một miếng gà rán đưa cho Kiều Diệc.
Chu Tiểu Nghiên cứ thế ngơ ngác nhìn Kiều Tử Mạc đem đồ ăn của cô chia cho Kiều Diệc, Kiều Diệc có ăn không nhỉ? Người này chẳng phải coi trọng nhất sao, chắc sẽ không ăn mấy đồ ăn vặt mua ngoài đường đâu.
Nhưng mà Kiều Diệc khi nhận gà rán mà Kiều Tử Mạc đưa cho hắn, chỉ trừng mắt nhìn Kiều Tử Mạc một cái, sau đó liền rất tự nhiên, rất bình thường bắt đầu ăn.
Ăn... rồi... Hắn vậy mà thật sự ăn! Chu Tiểu Nghiên không biết nói gì cho phải.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận