Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1940: Khoảng cách 23 (length: 3872)

"Tai nạn xe cộ còn không nghiêm trọng sao?" Đối với Kiều Tử Mạc, một người từ nhỏ luyện võ thuật lớn lên, trải qua bao năm tháng của một nam sinh mà nói, hắn thật sự không hiểu sự lãng mạn, cho nên càng không rõ tiểu trợ lý của hắn cho hắn mấy cái chủ ý này.
Cho dù trước đây, lần duy nhất hắn theo đuổi người khác, hắn cũng dùng vũ lực các kiểu để gây sự chú ý. Tỉ như cố ý tiếp cận người khác trong trò chơi, nhưng lại không giúp người ta đánh quái làm nhiệm vụ, mà là hết lần này đến lần khác giết người, để người khác căm hận hắn.
"Chuyện này có thể nghiêm trọng cũng có thể không nghiêm trọng mà, xem ngươi nói thế nào. Dù sao cũng là lừa người thôi, đương nhiên ngươi tốt nhất là nói càng nghiêm trọng càng tốt, như vậy mới dễ gây chú ý. Ví dụ như chuyện tai nạn xe cộ, ngươi chỉ cần nói với người khác là có ai đó bị tai nạn xe cộ, thế này thế kia, hiện đang nằm viện, rồi không cần nói cụ thể bị thương ở đâu, bị thương có nặng không. Tốt nhất là để cho người khác tự tưởng tượng, cố gắng làm đối phương cảm thấy đây là một chuyện rất nghiêm trọng, làm nàng khẩn trương, làm nàng lo lắng... Rồi đến cuối cùng, dù chuyện này có bị vạch trần, ngươi cũng có lý do nói, ngươi lúc đó chỉ nói là tai nạn xe cộ, có nói gì khác đâu. Sau đó đổ hết nguyên do cho đối phương, đều là vì đối phương quá để ý, nên tự não bổ ra nhiều vậy. Đúng không?"
"À..." Kiều Tử Mạc hôm nay coi như được mở mang kiến thức, thì ra trong chuyện này còn có nhiều quanh co như vậy, trước đây hắn đúng là nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi.
Quả nhiên, tình yêu là một chuyện rất thâm ảo, người hiểu cách vun vén tình yêu chắc chắn sẽ may mắn hơn người chẳng biết gì cả. Cái này cũng không tính là cơ hội trục lợi, cùng lắm thì chỉ là có thêm chút tâm tư, sau đó tìm hiểu tâm ý của nàng mà thôi. Như vậy vẫn tốt hơn là hai người đều cứ căng thẳng, cuối cùng lại bất đắc dĩ bỏ lỡ nhau.
"Ta hiểu chút rồi, dù sao cũng là cố tình nói gấp gáp, làm người ta lo lắng đúng không? Rồi cũng phải cố ý không nói rõ ràng, để cho người khác có không gian tưởng tượng, còn nàng muốn nghĩ như thế nào, thì đó là chuyện của nàng. Ngươi chỉ cần chuyển đạt thông tin cho nàng thôi, đúng không?"
"Ừ, đúng." Tiểu trợ lý hài lòng gật đầu, "Boss, xem ra anh cũng có năng khiếu đó chứ. Nhưng mà, thật ra em nghĩ boss không cần căng thẳng quá như vậy đâu, với điều kiện của anh, chỉ cần anh nói thẳng với cô gái rằng anh thích nàng là được rồi, em không tin là có ai không thích anh!"
"Sao lại không có chứ?" Kiều Tử Mạc lúc này đột nhiên nhớ lại chuyện cũ khiến hắn giật mình, "Ai, năm đó ta cũng rất nghiêm túc thích người khác, nhưng cuối cùng vẫn là... Ai, thôi không nói, toàn chuyện đau lòng thôi... Đều qua rồi, qua rồi!"
Kiều Tử Mạc bắt đầu thở ngắn than dài một hồi, chuyện cũ đừng nhắc lại, nhắc đến toàn là nước mắt. Ô ô...
"Oa! Boss, thì ra trước kia anh còn theo đuổi người khác hả! Chuyện hồi nào vậy, em cứ tưởng đây là lần đầu anh theo đuổi con gái chứ, thì ra không phải sao?"
Tiểu trợ lý đột nhiên kinh hô, khiến Kiều Tử Mạc phát hiện hắn vừa nãy quá đắc ý quên cả hình, giống như vô tình lộ ra cái gì đó.
Bất quá không sao, vớt vát lại là được thôi mà.
"Đương nhiên là từng theo đuổi rồi, có gì lạ đâu! Ta cũng hai mươi mấy tuổi rồi, chứ có phải là thằng nhóc mười mấy tuổi đâu mà làm gì có chuyện mới lần đầu thích người khác!"
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận