Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3389: Lại đến 24 (length: 3744)

Vì Mao Thu Minh còn muốn đi quan hệ, cho nên hẹn thời gian cũng vào cuối tuần. Quách Thừa Cẩm thì ngược lại không quan trọng, dù sao hắn mỗi ngày nghỉ ở nhà, cũng không có việc gì làm.
Bất quá Quách Thừa Cẩm trước đó đã nói với Mao Thu Minh rồi, chuyện này, chính là chuyện hai người bọn họ lén gặp mặt, không thể nói cho Tiểu Bố Đinh biết.
Mao Thu Minh đồng ý, vì hắn cũng không muốn nói cho Tiểu Bố Đinh.
Chuyện giữa đàn ông, vẫn là bọn họ tự mình giải quyết là tốt nhất. Huống chi, cái tên tình địch này, vẫn là do bọn họ tự nhận, cùng Tiểu Bố Đinh chẳng có quan hệ gì.
Dù sao Tiểu Bố Đinh hiện tại cũng không thích bọn họ ai cả. Giống như Quách Thừa Cẩm nói vậy, đối thủ còn chưa tính là gì, dù sao Tiểu Bố Đinh cũng không thích hắn mà.
Bất quá trước khi đó, Quách Thừa Cẩm coi như không có an phận như vậy, ngoan ngoãn như vậy. Hắn tiếp tục trong game "quấy rối" thu sơn minh nguyệt.
Thanh vân hiệp khách: "Đại ca, ta còn có một việc muốn nói với ngươi."
Thu sơn minh nguyệt: "Ngươi lại có chuyện gì? Chuyện của ngươi sao nhiều vậy?"
Thanh vân hiệp khách: "Thật ra cũng là chuyện rất đơn giản thôi. Ngươi có thể đừng tặng hoa hồng cho Tiểu Bố Đinh nữa không. Ngày nào ngươi cũng tặng thế này, ta áp lực lắm biết không."
Thu sơn minh nguyệt: "Ta tặng hoa của ta, liên quan gì tới ngươi? Nếu ngươi có áp lực, ngươi cũng có thể tặng mà."
Thanh vân hiệp khách: "Nhưng mà Tiểu Bố Đinh nàng không cho ta tặng."
Thu sơn minh nguyệt: "Nàng cũng không cho ta tặng à? Nhưng ta vẫn cứ tặng đó thôi."
Thanh vân hiệp khách: "Sao ngươi mặt dày vậy."
Thu sơn minh nguyệt: "Kém xa ngươi."
Thanh vân hiệp khách: "Ha ha! ! Bất quá bây giờ chẳng phải chúng ta đang cạnh tranh công bằng sao? Vậy thì cái kiểu tặng hoa quê mùa này không phù hợp với việc cạnh tranh tốt đẹp, cho nên vẫn là đừng tặng đi."
Thu sơn minh nguyệt: "Ta tặng việc của ta, mắc mớ gì đến ngươi? Còn nữa, ai nói là muốn cùng ngươi cạnh tranh công bằng?"
Thanh vân hiệp khách: "Emmmmm? Chẳng lẽ không phải sao?"
Thu sơn minh nguyệt: "Đương nhiên không phải rồi! ! Ta đồng ý gặp ngươi, là vì ngươi cứ bám riết lấy ta, ta thấy ngươi đáng thương, cho nên mới đồng ý. Nhưng điều này không có nghĩa, ta đã công nhận ngươi là đối thủ. Với cả, ta cũng không muốn cùng ngươi cạnh tranh công bằng cái gì hết. Chúng ta đều dùng bản lĩnh không phải tốt hơn sao? Đúng rồi, tặng hoa là ta muốn, cho nên ngươi đừng có xen vào! !"
Thanh vân hiệp khách: "A, thì ra làm ca ca, đều là như vậy không nói đạo lý sao."
Thu sơn minh nguyệt: "Ai là ca ca của ngươi chứ, trước đó ngươi không phải nói tuổi ngươi không nhỏ, không phải con nít sao? Còn nói tất cả đều là đàn ông! ! Sao bây giờ ngươi lại nghĩ gọi ta một tiếng ca ca, ta sẽ nhường cho ngươi sao? Ha ha, ngươi nghĩ nhiều rồi. Tiểu bằng hữu, nếu là trò chơi của người lớn, ngươi mà không chơi được thì sớm rời đi là hơn."
Thanh vân hiệp khách: "Hừ, ngươi mới là tiểu bằng hữu. Với cả ta sẽ không rời khỏi."
Quách Thừa Cẩm bực mình lẩm bẩm mấy câu, chẳng qua là tặng hoa thôi sao? Ha ha, khiến cho giống như hắn không dám tặng vậy.
Hơn nữa hắn cũng sớm đã muốn tặng hoa cho Tiểu Bố Đinh rồi, trước kia nạp tiền làm nhiệm vụ, hắn cũng không ít tiêu vào đấy, bây giờ hắn không cần tốn tiền mua hoa, vẫn có thể tặng cho Tiểu Bố Đinh nhiều lần bỏ ra.
Cho nên lần này, Tiểu Bố Đinh chắc sẽ không mắng hắn là lãng phí tiền đi.
Hừ, ai sợ ai chứ! !
Quách Thừa Cẩm lúc cần quyết định thì liền quyết định, lập tức chạy đến kho của mình, lấy ra những bông hoa hồng mà mình trân tàng từ lâu ra.
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận