Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3575: Bỏ lỡ 10 (length: 3773)

Hơn nữa việc chạy bộ gây ra vấn đề, chỉ cần không bị căng cơ, thì thật ra sẽ hồi phục rất nhanh thôi. Huống chi, hắn hôm qua đã nói với Tiểu Bố Đinh rồi, hắn cũng không muốn Tiểu Bố Đinh phải chờ uổng công.
Hơn nữa giờ phút này Tiểu Bố Đinh phỏng đoán đã rời giường, có lẽ đang ở nhà chờ hắn gọi điện thoại cho nàng. Hắn không báo trước cho Tiểu Bố Đinh, thì hôm nay Tiểu Bố Đinh chắc chắn đã dành thời gian cho bọn họ rồi.
Hắn không thể để Tiểu Bố Đinh phí thời gian chờ hắn được.
Quách Thừa Cẩm đợi dưới lầu một lúc, đã uống gần nửa bát cháo, nhưng bên Quách Diệc Cẩm vẫn không có động tĩnh. Quách Thừa Cẩm rốt cuộc không đợi được nữa.
Bây giờ đi đứng của hắn cũng không được thuận tiện lắm, không muốn tốn công xuống lầu rồi lại phải đi lên gọi Quách Diệc Cẩm.
"Trương mụ, bà lên lầu gọi Diệc Cẩm giúp ta, xem nàng đã dậy chưa. Nói với nàng hôm nay chúng ta còn muốn đi ra ngoài, bảo nàng nhanh xuống ăn sáng."
"Được. Ta đi gọi Diệc Cẩm ngay."
Trương mụ nói xong liền lên lầu. Khoảng vài phút sau, Quách Diệc Cẩm tóc tai không chải, mặt cũng không rửa, liền từ trên lầu đi xuống.
Đương nhiên rồi, Quách Diệc Cẩm thường ngày ở nhà đều như thế này, bởi vì trước mặt đều là người nhà quen thuộc, không cần để ý làm gì.
"Ngươi rốt cuộc chịu dậy rồi à? Ngươi xem mấy giờ rồi" Quách Thừa Cẩm cố tình trách mắng nói.
"Không phải a, ca, hôm nay anh có thể ra ngoài sao? Em vốn định là không ra khỏi nhà."
Thật ra Quách Diệc Cẩm đã sớm tỉnh rồi, nàng cố ý đến giờ mới dậy, chẳng phải là muốn cho Quách Thừa Cẩm biết ý của nàng sao? Nàng không muốn chân Quách Thừa Cẩm đau mà còn phải đi chơi cùng bọn họ. Như vậy thì quá làm khó ca ca của nàng.
"Sao lại không đi? Chân của anh gần như khỏi rồi."
Quách Thừa Cẩm cố tình nói vậy.
"Thật sao? Ca?"
Quách Diệc Cẩm không mấy tin tưởng nhìn Quách Thừa Cẩm.
"Đương nhiên rồi, em xem anh còn đứng được đây này, hơn nữa còn ngồi ăn cơm ngon lành ở đây. Em xem thường anh quá đó hả? Nghĩ chạy vài bước là có thể làm khó được anh sao? Yên tâm đi, cơ thể anh hồi phục rất nhanh, giờ không sao rồi. Nhanh đi lên rửa mặt, đánh răng, rồi xuống ăn sáng đi. Lát nữa Tần Thiên mà tới, thấy bộ dạng như quỷ của em, coi như em thảm đấy."
"A? Cái gì? Ca, anh đã báo cho Tần Thiên ca ca sao? Hắn sắp tới đây"
Quách Diệc Cẩm vừa nghe đến tên Tần Thiên, lập tức sợ đến hồn bay phách tán, liền vội vàng chạy lên lầu rửa mặt trang điểm. Nàng không thể để Tần Thiên ca ca thấy bộ dạng như quỷ của nàng được. Như vậy chắc chắn sẽ phá hỏng hình tượng của nàng trong lòng Tần Thiên ca ca.
Quách Thừa Cẩm cảm thấy buồn cười, tốt rồi, muội muội ngốc của hắn. Yêu đương đúng là khác biệt mà.
Sau khi đã xác định rõ hành trình, Quách Thừa Cẩm cũng nhắn tin cho Tiểu Bố Đinh, sau đó nói với Tiểu Bố Đinh, bọn họ sẽ nhanh chóng qua nhà nàng đón nàng, bảo nàng chuẩn bị trước đi.
Bất quá cũng không cần gấp gáp như vậy, bởi vì theo tốc độ trang điểm của Quách Diệc Cẩm, cộng thêm lộ trình bọn họ đi, không có một tiếng đồng hồ, bọn họ vẫn chưa thể tới được chỗ Tiểu Bố Đinh.
Cho nên Tiểu Bố Đinh cũng không cần phải quá lo lắng, có thể ngủ thêm nửa tiếng, rồi dậy thu dọn, phỏng đoán là vẫn kịp.
Sau đó đợi đến khi Quách Thừa Cẩm ăn sáng xong, Tần Thiên đúng là lại tới. Hai nhà bọn họ cũng ở sát bên nhau, cho nên Tần Thiên đến cũng rất nhanh.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận