Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2753: Cần phải đi 20 (length: 3789)

Tạ Nguyên có chút bị thương, bất quá hắn cũng rất nhanh chỉ có thể đi theo Tiểu Bố Đinh phía sau.
Kỳ thật Tiểu Bố Đinh hôm nay có thể tới đây, hắn đã rất thỏa mãn, rất cao hứng, mặt khác hắn cũng không bắt buộc.
Bởi vì Tạ Nguyên chính mình sinh bệnh nên hôm nay bọn họ đi bệnh viện, hắn cũng không có tự lái xe. Tô Tiểu Bộ đứng tại Tạ Nguyên phía trước, tự mình vẫy gọi đón một chiếc xe.
Nàng hôm nay đối Tạ Nguyên vẫn là thực quan tâm, nhìn ra được Tạ Nguyên thân thể là thật rất không thoải mái, nên Tiểu Bố Đinh khi gọi được xe xong, xe taxi dừng lại thì mở cửa xe trước, để Tạ Nguyên lên xe trước. Tạ Nguyên vốn có chút chần chờ, nhưng Tiểu Bố Đinh nhìn hắn một cái, hắn cũng chỉ đành ngoan ngoãn đi lên.
Bọn họ đến bệnh viện lúc, kỳ thật còn rất sớm.
Tiểu Bố Đinh cũng đã sớm làm một số chuẩn bị, biết hiện tại bệnh viện mỗi ngày người đều rất nhiều, ngươi nếu tới chậm, phỏng đoán số thứ tự cũng treo không lên. Nên nàng cũng là cố ý dậy sớm, đi Tạ Nguyên cửa nhà chờ Tạ Nguyên. Hơn nữa vì là mùa đông, khi nàng đến Tạ Nguyên dưới nhà thì trời còn mới vừa hơi sáng thôi.
Đến bệnh viện xong, Tiểu Bố Đinh cũng thực chủ động, đi giúp Tạ Nguyên xếp hàng đăng ký, đồng thời luôn dặn dò Tạ Nguyên phải nghỉ ngơi. Tạ Nguyên tự nhìn trạng thái tinh thần liền không hề tốt đẹp, nên hắn cũng không tranh cãi gì với Tiểu Bố Đinh chuyện này. Thấy Tiểu Bố Đinh vì hắn bận rộn ngược xuôi, chạy tới chạy lui, Tạ Nguyên trong lòng rất cảm động, cũng rất vui mừng.
Không nghĩ tới mấy năm như vậy, hắn và Tiểu Bố Đinh còn có thể có bộ dạng chung sống thế này, dù có phải đánh đổi bằng việc hắn sinh bệnh thì hắn cũng nguyện ý.
Cũng may, bọn họ tới sớm, bất quá dù bọn họ tới sớm, bệnh viện bên trong đã sớm đông người. Tiểu Bố Đinh thật vất vả xếp hàng lấy được số, vội vàng đi tìm Tạ Nguyên.
Tạ Nguyên được Tiểu Bố Đinh sắp xếp ngồi chờ ở bên cạnh ghế, hắn liền thật rất nghe lời vẫn luôn ngồi ở bên cạnh đợi nàng.
"Lấy được rồi." Tiểu Bố Đinh đi tới, "Bất quá là số 20 mấy, cũng không biết phải chờ bao lâu, chúng ta đi lên xem thử trước đi, hình như ở lầu bốn."
Tiểu Bố Đinh đi qua đỡ Tạ Nguyên, Tạ Nguyên đứng lên thì còn lung lay một chút, Chu Tiểu Nghiên thấy trán Tạ Nguyên thế mà đổ chút mồ hôi.
"Tạ Nguyên, ngươi không sao chứ?"
Sao lại thành ra thế này, hắn rốt cuộc đã bị bệnh gì, Tô Tiểu Bộ trong lòng rất lo lắng, còn tốt hôm nay nàng dẫn hắn đi khám bác sĩ.
"Không có gì." Tạ Nguyên xua tay, thân thể hắn đúng là thực không thoải mái, nhưng mấy ngày nay hắn đều quen rồi.
Hắn cũng biết mình có thể đã bị bệnh gì đó, chỉ là hắn tự không muốn đối mặt mà thôi.
"Vậy chúng ta đi lên trước nhé?"
"Ừm."
Tiểu Bố Đinh cuối cùng đỡ Tạ Nguyên đến lầu bốn, số của bọn họ ở thứ hai mươi bảy, phía trước vẫn còn khá nhiều người, Tiểu Bố Đinh chỉ có thể ở ngoài hành lang tìm một cái ghế cho Tạ Nguyên ngồi đó nghỉ ngơi.
"Phỏng đoán còn phải đợi một lúc, ngươi cứ ngồi nghỉ ngơi một lát ở đây, được không?"
"Ừm."
Bệnh viện nơi này, là một nơi đặc biệt dễ khiến người bực bội. Khắp nơi đều là người, hơn nữa rất nhiều người đều là bệnh nhân, ngươi ngồi ở đây, thấy được đủ mọi chuyện trên đời.
Tạ Nguyên ngồi đó một hồi, rồi đột nhiên hỏi Tiểu Bố Đinh: "Tiểu Bố Đinh, nếu như ta thật mắc phải bệnh nan y gì đó, ngươi sẽ đau khổ sao?"
"Ngươi nói gì vậy? Không sao lại nguyền mình chết? Ngươi nếu mà thật chết rồi, người nhà ngươi làm sao bây giờ?"
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận