Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1531: Ngươi muốn làm gì 17 (length: 3756)

Chu Tiểu Nghiên tự mình ở bên ngoài uống xong một ly cà phê, mới rốt cục nhận được Vu Hàn gửi tin nhắn.
"Ngươi sao vẫn chưa trở lại?"
Chu Tiểu Nghiên thoáng cái hiểu được, xem ra tiểu ca ca cùng Kiều Diệc đã nói xong rồi, nàng cũng có thể trở về.
Cho nên nàng rất nhanh trả lời: "Lập tức liền trở lại."
Đương nhiên nàng cũng không có mua cà phê gì về, bởi vì nàng biết không cần.
Chu Tiểu Nghiên khi về đến nhà, thấy Vu Hàn đang ngồi tại ghế sofa, từng ngụm từng ngụm uống cà phê, bộ dạng như đang uống rượu giải sầu. Ai, tiểu ca ca đây là sao? Hắn vừa rồi rốt cuộc nói chuyện gì với Kiều Diệc? Còn nữa, Kiều Diệc đã đi rồi sao?
Chu Tiểu Nghiên cố ý lớn tiếng gây tiếng động để Vu Hàn chú ý: "Tiểu ca ca, ta về rồi!"
"Ừm."
"A? Ngươi pha cà phê à, vừa vặn ta quên mua, hắc hắc."
"Ừm." Vu Hàn vẫn là vẻ mặt nhàn nhạt, hơn nữa vẫn uống cà phê của hắn, không khí là lạ.
Chu Tiểu Nghiên đứng ở đó có chút xấu hổ, Kiều Diệc rốt cuộc nói gì với tiểu ca ca vậy, sao tiểu ca ca bây giờ trông nặng nề thế?
Ôi da nha.
"Đúng rồi, tiểu ca ca, Kiều Diệc đi rồi à? Vừa nãy hai người nói gì vậy? Có phải hắn không cho ngươi rời Kiều Diệc không, ta biết ngay mà!"
"Ngươi biết?" Vu Hàn ngẩng đầu nhìn Chu Tiểu Nghiên một chút, sau đó cười, "Yên tâm đi, hắn về sau sẽ không đến đây nữa."
"A?" Chu Tiểu Nghiên thế mà cảm thấy có chút thất vọng.
Chẳng lẽ là tiểu ca ca và Kiều Diệc đàm phán không thành sao? Cho nên Kiều Diệc quả nhiên sẽ không đến đây nữa.
"Nha." Một lát sau nàng lại buồn rầu trả lời.
Vu Hàn nhìn phản ứng của Chu Tiểu Nghiên, trong lòng suy nghĩ, nếu như hắn nói cho Tiểu Nghiên chuyện Kiều Diệc thích nàng, Tiểu Nghiên sẽ thế nào?
Nàng sẽ còn rời đi nơi này không? Nàng sẽ còn cùng hắn đi sao?
Đại khái là không thể nào.
Vu Hàn một chút nắm chắc cũng không có, cho nên hắn không định nói chuyện này cho Chu Tiểu Nghiên.
Hắn đã đuổi Kiều Diệc đi rồi, xem bộ dạng thất thểu rời đi của Kiều Diệc, phỏng chừng rất lâu Kiều Diệc cũng không trở lại đây. Mà tốt nhất là Kiều Diệc biết những điều đó, từ đây từ bỏ Tiểu Nghiên, không tiếp tục xuất hiện trước mặt Tiểu Nghiên nữa thì tốt hơn.
Hắn và Tiểu Nghiên vẫn sẽ theo kế hoạch rời đi nơi này, thời gian không còn nhiều, hắn vẫn không muốn phức tạp.
"Ta còn phải đến công ty làm, buổi tối chắc về muộn một chút, ngươi không cần chờ ta ăn cơm, làm xong thì tự ăn trước đi." Vu Hàn uống xong ngụm cà phê cuối cùng, đứng dậy từ ghế sofa, cầm áo khoác, chuẩn bị đi ra ngoài.
"Ừ, tiểu ca ca, ngươi còn phải đến công ty à?"
"Đúng vậy. Gần đây bận rộn nhiều việc, ta phải tăng thời gian lên mới được!" Vu Hàn xoa đầu Chu Tiểu Nghiên, cười nói.
Mà kỳ thật trong lòng hắn nghĩ, dự án này bị Kiều Diệc cố ý "gây khó dễ" cho nên mới kéo tới bây giờ, hắn cũng rõ Kiều Diệc vì sao lại làm vậy.
Kiều Diệc không muốn để hắn mau chóng dẫn Tiểu Nghiên rời đi, nhưng hắn cũng không thể làm theo ý Kiều Diệc. Vì Kiều Diệc còn có ý đồ khác với Tiểu Nghiên, vậy thì bọn họ ở lại đây một ngày, nguy cơ của hắn sẽ nhiều hơn một chút. Cho nên hiện tại hắn nhất định phải nỗ lực làm việc hơn nữa mới được, chỉ có dùng thời gian nhanh nhất hoàn thành dự án này. Đến lúc đó hắn sẽ có thể mang Tiểu Nghiên rời đi nơi này.
Vu Hàn không tin, Kiều Diệc có thể làm khó hắn một lần, chẳng lẽ còn có thể làm khó dễ hắn lần thứ hai hay sao?
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận