Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2355: Một nhà người 10 (length: 3734)

"Mượn nhờ ngoại lực, ý của ngươi là chỉ cha mẹ của Kiều Diệc sao?"
"Đúng vậy. Hiện tại người duy nhất có thể quản được Kiều Diệc chỉ có ba mẹ hắn, hơn nữa ba Kiều và má Kiều đều không thích Chu Tiểu Nghiên là sự thật, xuất thân của Chu Tiểu Nghiên cũng là sự thật không thể thay đổi. Cho nên ba Kiều và má Kiều mãi mãi là trợ thủ tốt nhất của chúng ta. Đương nhiên, chúng ta cũng không thể vĩnh viễn trông cậy vào ba Kiều và má Kiều, dù sao người đều sẽ thay đổi, nói không chừng có một ngày ý nghĩ của họ liền thay đổi. Nếu chúng ta đem hết thảy hy vọng đặt lên người họ thì không đáng tin. Cho nên Vu Hàn, ngươi vẫn có thể sử dụng người khác mà."
"Ai?"
Nếu má Tiểu Nghiên còn sống thì vẫn dễ làm hơn. Dương a di khi còn sống đã rất yêu thích Vu Hàn, hơn nữa bà cũng rất phản đối Tiểu Nghiên và người nhà họ Kiều qua lại, nhưng mà bà ấy giờ không còn nữa rồi, ngoài lá thư di chúc kia thì không còn gì khác.
Vu Hàn căn bản là không nghĩ ra hắn còn có thể nhờ ai.
"Ai à? Ha ha, vấn đề này, thật ra ngươi có thể tự mình nghĩ mà. Vu Hàn, ngươi cảm thấy mình là người tốt không?"
"Ta..." Nếu như là trước đây, Vu Hàn tự nhiên sẽ trả lời khẳng định "Là", nhưng hiện tại, hắn không thể chắc chắn. Hắn chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý, nhưng với Tiểu Nghiên, hắn thực sự đã làm nhiều chuyện có lỗi với nàng.
Cho nên hắn không thể coi là người tốt được.
"Không tính."
"Vậy thì đúng rồi. Đã ngươi không phải là người tốt, vậy tại sao không nghĩ theo hướng khác một chút. Dù sao hiện tại ta và ngươi đều là người cùng đường, rất nhiều chuyện cũng phải không từ thủ đoạn, có đúng không? Nhưng mà chuyện tình cảm ấy, thường cần một chút hèn hạ. Vu Hàn, ngươi dám không?"
Hèn hạ?
Vu Hàn nhíu mày, Chu Đình Đình muốn hắn làm gì?
"Ngươi muốn ta làm gì?"
"Làm những gì ngươi muốn làm đó. Dục vọng của con người không giấu được, Vu Hàn, ngươi cùng Chu Tiểu Nghiên ở bên nhau lâu như vậy, lẽ nào ngươi chưa từng có ý nghĩ gì về nàng sao? Ngươi là một người đàn ông bình thường, một người đàn ông ảo tưởng về người phụ nữ mình thích, không cần ta nói ngươi cũng biết mà."
"Không được! Ta không thể làm như vậy!"
Vu Hàn quả quyết cự tuyệt, chuyện như vậy, làm sao hắn có thể làm chứ? Hắn yêu Tiểu Nghiên, là thật tâm yêu nàng, hắn không muốn làm tổn thương nàng, dù hắn đã làm tổn thương nàng. Nhưng chuyện như vậy, sao hắn làm được, đó chẳng phải là không bằng cầm thú sao?
"Đúng vậy, bây giờ có lẽ ngươi chưa nghĩ như vậy, nhưng nếu như ngươi không làm, có lẽ chẳng bao lâu nữa Chu Tiểu Nghiên sẽ thật sự không còn quan hệ gì với ngươi, đến lúc đó dù ngươi muốn làm như vậy, đoán chừng cũng không có cơ hội. Vu Hàn, dù sao ta cũng chỉ nói đến đây, cụ thể phải làm như thế nào vẫn tùy vào ngươi. Ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ, rốt cuộc ngươi có muốn có được Chu Tiểu Nghiên không? Ngươi yêu nàng, đúng vậy, vậy chỉ cần ngươi có được nàng rồi, lại tiếp tục yêu nàng thật tốt là được mà?"
"Ta... Ta làm không được."
"Không sao, ta cũng không bắt ngươi phải làm như vậy ngay, ta chỉ đưa ra một gợi ý thôi mà. Bây giờ thế này đi, chúng ta vẫn đặt hy vọng vào ba Kiều và má Kiều, ta sẽ đem những lời ta kể với ngươi hôm nay truyền đến chỗ ba Kiều, má Kiều, để họ biết Kiều Diệc và Kiều Tử Mạc hôm qua rời đi đã đi đâu, ngươi cứ chờ xem."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận