Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3553: Đều là giả 28 (length: 3819)

Ơ...
Chuyện này ngược lại làm Tiểu Bố Đinh cảm thấy rất kinh ngạc, không ngờ Quách Thừa Cẩm lại là một người ngây thơ như vậy. Hơn nữa vì sao Quách Diệc Cẩm còn muốn đứng về phía nàng như vậy, chẳng lẽ Quách Diệc Cẩm không cảm thấy nàng và Quách Thừa Cẩm thật sự không xứng chút nào sao?
Nàng lớn hơn Quách Thừa Cẩm những sáu tuổi, cho dù bỏ qua điều đó, hai người bọn họ cũng là không môn đăng hộ đối.
Tiểu Bố Đinh xem trên TV, bình thường gặp tình huống như vậy, người nhà trai đừng nói ủng hộ, bình thường chỉ sẽ hết sức phản đối mới đúng.
Ngay cả Tiểu Bố Đinh cũng nhớ rõ, năm đó nàng với Tạ Nguyên cũng gặp phải sự phản đối của cha mẹ Tạ Nguyên. Chớ nói chi đến như nàng và Quách Thừa Cẩm, đã là không môn đăng, hộ không đối, hơn nữa tuổi tác còn cách biệt lớn như vậy.
Sự do dự trước kia của Tiểu Bố Đinh, thật ra cũng bao gồm những điều này.
Bản thân nàng cũng sợ, một khi nàng trao thật tình, đến cuối cùng vẫn phải đối mặt sự cản trở của người nhà Quách Thừa Cẩm. Hơn nữa nàng cũng không dám chắc, Quách Thừa Cẩm dành cho nàng bao nhiêu phần thật lòng.
Người ta thường nói tuổi trẻ khinh cuồng, chúng ta khi còn trẻ rất dễ thích một người. Khi đó yêu đương, chẳng có gì phải lo lắng. Thích thì thích, cũng chẳng nghĩ đến tương lai, chẳng có gì phải toan tính.
Nhưng có lẽ do tuổi tác tăng lên, cộng với trải qua quá nhiều chuyện, hiện giờ Tiểu Bố Đinh đã trở nên cẩn thận từng chút. Nàng sẽ không dễ dàng thích một người như vậy nữa.
Nàng sợ bị tổn thương, sợ không có kết quả.
Cho nên vì vậy, nàng sẽ ngày càng không dám bước ra bước mới, không dám yêu, cũng không dám chấp nhận tình yêu của người khác. Đối với Tiểu Bố Đinh, Quách Thừa Cẩm năm nay mới hai mươi tuổi, đang độ tuổi thanh xuân, hắn như nàng lúc còn đi học vậy, nhìn ai cũng thấy mới lạ. Đôi khi tình cảm của họ, không thật lòng đến vậy, mà có lẽ chỉ vì tò mò.
Cho nên, tuổi của Quách Thừa Cẩm sẽ chỉ khiến Tiểu Bố Đinh thấy không có cảm giác an toàn. Nàng dù có thích, cũng không dám yêu.
Nhưng Tiểu Bố Đinh không ngờ, Quách Diệc Cẩm lại thích nàng như vậy, còn rất ủng hộ chuyện của nàng và Quách Thừa Cẩm.
Điều này khiến Tiểu Bố Đinh cảm thấy bất ngờ.
"Lâm Mộc, à, không, Quách, Diệc Cẩm, đúng không? Ha ha, ta vẫn không quen gọi ngươi bằng cái tên này."
"Không sao, nếu ngươi thích gọi ta Lâm Mộc, ta cũng không ý kiến."
"Không phải, ta chỉ là tạm thời chưa quen thôi."
"Vậy là tốt rồi. Nhưng mà tên chỉ là một cái danh xưng thôi mà, dù ta là Quách Diệc Cẩm hay là Lâm Mộc, chúng ta đều là bạn, phải không?"
"Ừm."
Tiểu Bố Đinh không trả lời rõ ràng lắm, chỉ là nàng đột nhiên cảm thấy, có lẽ mình quá nhỏ nhen. Dù người ta là Lâm Mộc hay là Quách Diệc Cẩm, người ta đều thật lòng xem nàng là bạn. Chỉ có mình là còn đang suy đoán tâm ý của người khác.
"Vậy Tiểu Bố Đinh, ngươi có thể tha thứ cho ta chuyện trước đây nói dối ngươi không? Ân... Đừng giận nhé?"
"Ta không hề giận mà." Tiểu Bố Đinh trả lời.
Dù nàng thật sự từng giận, thì bây giờ cơn giận cũng đã tan rồi.
"Thật sao? Vậy ngươi có phải cũng không giận anh trai ta nữa không?"
"A? Cái này thì..."
Tiểu Bố Đinh do dự nói.
Không được, nàng không thể nhanh như vậy đã tha thứ cho Quách Thừa Cẩm được, hắn còn chưa đến xin lỗi nàng mà. Nàng cũng không thể cứ thế dễ dàng tha cho hắn.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận