Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1035: Phiên ngoại: Yêu ta không phải ngươi lỗi (length: 4060)

Chương 1035: Phiên ngoại: Yêu ta không phải ngươi lỗi (13) Chu Tiểu Nghiên không biết phải nói gì.
Nàng căn bản không hiểu mẫu thân nàng rốt cuộc bị sao vậy, rõ ràng vừa nãy còn đang nổi điên đập phá đồ đạc không kiêng nể gì, như một người thần kinh không bình thường. Thế mà bây giờ lại ngoan ngoãn ở đó thu dọn.
Chẳng lẽ chỉ là vì buồn chán nên mới xả giận một chút thôi sao?
"Mẹ, con muốn chuyển về nhà ở." Chu Tiểu Nghiên đi tới nói với Dương Thiến.
Dương Thiến lập tức dừng động tác trong tay.
"Con vì sao lại muốn chuyển về? Không phải ở trường học con vẫn tốt sao?"
Thực ra bây giờ Chu Tiểu Nghiên ở trường học cũng không phải quá tốt, việc nàng vẫn luôn ở lại trường, cũng chỉ vì chỗ đó gần nơi nàng làm thêm, đi làm cho tiện thôi.
Nhưng nàng chẳng phải sắp tốt nghiệp rồi sao? Dù sao sớm muộn gì cũng muốn chuyển về nhà, vậy còn không bằng nhân lúc hiện tại chuyển về đi!
"Mẹ, con muốn về ở cùng mẹ."
"Không cần! Ta ở một mình rất tốt." Dương Thiến lạnh lùng cự tuyệt nói.
Chu Tiểu Nghiên khựng lại một chút, mẹ cô bị làm sao vậy, sao đột nhiên lại lạnh lùng với cô như vậy.
Trước kia mẹ chẳng phải luôn mong cô có thể thường xuyên về nhà sao? Sao bây giờ cô nói muốn về, mẹ lại ngược lại không đồng ý thế?
Chẳng lẽ mẹ có chuyện gì giấu cô sao?
Chu Tiểu Nghiên ngơ ngác đứng đó nhìn Dương Thiến thu dọn nhà cửa xong xuôi, giống như chưa có gì xảy ra vậy. Ở giữa, cô có ý định đi lên giúp một tay, nhưng đều bị từ chối.
Đến cuối cùng, Dương Thiến thế mà rất bình tĩnh hỏi Chu Tiểu Nghiên: "Tiểu Nghiên, con ăn tối chưa? Mẹ đi nấu cơm, con muốn ăn gì?"
Chu Tiểu Nghiên lòng đầy kinh ngạc, nhưng lại không biết nên hỏi từ đâu, đành phải nói: "Gì cũng được."
Dương Thiến quay người vào bếp, Chu Tiểu Nghiên chỉ có thể ngồi một mình trên ghế sô pha phòng khách. Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, đột nhiên phát hiện rất nhiều đồ bày biện và trang trí trong nhà đều đã thay đổi.
Không hiểu sao, cô đột nhiên cảm thấy nơi này có chút không giống nhà mình.
Lúc này, Triệu Nguyệt nhắn tin cho Chu Tiểu Nghiên, hỏi cô đi đâu, sao không có ở phòng ngủ. Chu Tiểu Nghiên trả lời một câu: về nhà rồi.
Thực ra cô cũng biết, hiện tại mọi người đều đang lo lắng cho cô. Dù sao ở trường những lời đồn nhảm đó ồn ào đến vậy, rất nhiều người còn sợ cô không chịu đựng được.
Chẳng bao lâu sau, Dương Thiến đã bưng đồ ăn làm xong ra.
Điều khiến Chu Tiểu Nghiên bất ngờ chính là, cơm hôm nay đồ ăn lại rất phong phú. Cô vốn còn nghĩ rằng mẹ cô vừa nãy như vậy, chắc đã nhiều ngày không ra ngoài, trong nhà cũng sẽ không có nguyên liệu nấu ăn gì.
"Ăn cơm thôi, Tiểu Nghiên." Trong nháy mắt, Dương Thiến dường như đã quay về hình tượng người mẹ hiền dịu dễ gần của trước kia.
Chu Tiểu Nghiên khẽ gật đầu, rửa tay rồi ngồi xuống đối diện Dương Thiến.
Không khí có chút ngột ngạt, Dương Thiến liên tục gắp thức ăn cho Chu Tiểu Nghiên.
"Tiểu Nghiên, dạo này con gầy đi rồi. Mấy năm nay con cũng khổ rồi."
Chu Tiểu Nghiên ngơ ngác nhìn mẹ mình, không hiểu sao hôm nay mẹ lại đột nhiên nhắc tới những lời này.
"Con không sao, mẹ."
Nếu cô đi làm ở Kiều thị mà không từ bỏ thì hôm nay về nhà đã có thể vui vẻ kể cho mẹ cô nghe, cô đã tìm được công việc tốt. Có thể nói với mẹ cô rằng, sau này các cô sẽ không còn vất vả nữa. Cô nhất định sẽ gánh vác cái nhà này!
Nhưng hết lần này tới lần khác, hiện tại cô cái gì cũng không nói được, cũng không hứa hẹn được nữa.
Chu Tiểu Nghiên trong lòng thực chua xót, cho nên cũng không có gì khẩu vị. Những chuyện đó cô cuối cùng vẫn không thể nào nói với mẹ được, nói cũng chẳng có tác dụng gì.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận