Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1022: Trùng phùng (length: 3737)

Chương 1022: Trùng phùng ( 7 ) Thế nhưng không ngờ lại bị Hàn Nặc giành trước hỏi ngược một câu: "Người ta Tiểu Long đệ đệ đối với ngươi cũng rất tốt mà, ngươi sao không suy nghĩ đến hắn một chút?"
Nói xong còn cố ý mập mờ, không rõ hướng về phía Trần Thu Dĩnh cười một tiếng.
Trần Thu Dĩnh lập tức nổi quạu: "Tiểu Nặc!"
"Có đây!" Hàn Nặc cười đáp.
"Chỉ biết bắt nạt ta đúng không? Tiểu Bố Đinh cậu xem này, những ngày cậu không có ở đây, Tiểu Nặc chỉ toàn bắt nạt tớ. Hức hức... Tiểu Bố Đinh, cậu mau trở về đi, chúng ta cùng nhau đi bắt nạt Tiểu Nặc."
Tiểu Bố Đinh tỏ vẻ rất khó xử: "Tiểu Nặc là người thắng cuộc đời rồi, chúng ta có trêu nàng chút cũng không được..."
"Hừ!"
Trần Thu Dĩnh tức giận hừ một tiếng, quả đúng là như vậy. Người ta Tiểu Nặc hiện giờ có gia đình hạnh phúc, cũng có sự nghiệp mình yêu thích, cái gì cũng có, các cô ấy làm sao mà đi bắt nạt được nàng đây.
Lâm Việt lúc này đi vào, đầu tiên là chào hỏi Tiểu Bố Đinh và mọi người, sau đó mới nói với Hàn Nặc: "Tiếu Tiếu khóc, muốn tìm nàng đó, nàng qua xem một chút đi."
Tô Tiểu Bộ và Trần Thu Dĩnh rốt cuộc cười.
Ha ha ha, thì ra Tiểu Nặc vẫn có chuyện phiền lòng mà.
Các cô nàng xem, hiện tại các nàng còn có vô vàn thời gian để tiêu xài, mà rất rõ ràng, Tiểu Nặc lo lắng lại nhiều hơn.
Cho nên, thật ra mỗi sự việc đều có lợi và có hại mà.
Hàn Nặc liếc xéo bọn họ một cái, giữ chặt tay Tô Tiểu Bộ: "Cậu cười cái gì mà cười chứ, cái đồ mẹ nuôi này, con gái nuôi khóc, cậu không nóng nảy, còn đứng đây cười! Đi, cùng ta đi!"
Tô Tiểu Bộ: "Ô ô ô..."
—— Buổi trưa, đến giờ ăn cơm.
Lâm Việt đến giờ mới biết, hóa ra Trương Thành rời khỏi Lâm thị là đi tìm Tiểu Bố Đinh.
Chỉ là, hiện giờ Trương Thành ở bên G thành phố làm việc, xét về đãi ngộ hay tiềm năng phát triển mà nói đều kém xa so với lúc trước hắn làm ở Lâm thị.
Lâm Việt thành thật hỏi Trương Thành một câu: "Muốn trở về không? Chỉ cần cậu trở về, vị trí kia vĩnh viễn là của cậu."
Trương Thành lắc đầu: "Không cần đâu, Lâm Việt. Tiểu Bố Đinh ở đâu tôi ở đó, hiện giờ tôi rất hài lòng."
Hồi còn đi học, Trương Thành luôn không hiểu, vì sao Lâm Việt có thể vì Hàn Nặc nỗ lực nhiều đến vậy.
Khi trước vì hiểu lầm Hàn Nặc có ý với Nghiêm Du Thành, Lâm Việt vì tác thành cho bọn họ mà cam nguyện lặng lẽ rút lui. Để giúp bọn họ hóa giải hiểu lầm, Lâm Việt cũng cam nguyện bị cả trường chế giễu, công bố trên mạng tin tức anh đã chia tay với Hàn Nặc.
Lúc đó Trương Thành luôn cảm thấy Lâm Việt làm như vậy thật ngu ngốc, hắn nghĩ nếu đổi lại là hắn, hắn nhất định sẽ không vì ai nỗ lực đến thế.
Nhưng mà đến bây giờ hắn mới hiểu ra. Sở dĩ ngươi không thể lý giải sự nỗ lực của người khác, đó là vì ngươi chưa từng yêu chân chính.
Thật lòng yêu một người, là cam nguyện vì nàng mà cố gắng tất cả.
Chỉ cần nàng vui vẻ, chỉ cần nàng hạnh phúc, ngươi sẽ cảm thấy tất cả sự nỗ lực của mình đều có giá trị, đều có hồi đáp.
Cho nên, dù cho bây giờ ở đây có tương lai tốt hơn đang chờ hắn thì sao?
Nơi này không có Tiểu Bố Đinh, nơi này không có người hắn yêu, vậy thì nỗ lực của hắn cũng không còn ý nghĩa.
Lâm Việt hiểu ý của Tiếu Tiếu, anh hiểu tâm tư của Trương Thành nên cũng không khuyên nữa.
"Vậy chúc cậu tâm tưởng sự thành." Lâm Việt nâng ly rượu lên, kính Trương Thành, "Nhưng phải nhớ đó, không được bắt nạt Tiểu Bố Đinh! Nếu không Hàn Nặc và ta đều không tha cho cậu."
"Cậu yên tâm đi, ta biết mà."
Nếu như nàng có thể thích, hắn làm sao nhẫn tâm làm tổn thương nàng chứ?
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận