Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 387: Ngươi chờ ta một chút (length: 3806)

"Này, Lâm Việt! Ngươi có thể đi chậm một chút được không, chờ ta một chút?"
Lý Tâm Nghi rốt cuộc vẫn là không nhịn được lên tiếng, trong không khí buổi tối lạnh lẽo, trầm thấp truyền vào tai Lâm Việt.
Lâm Việt dừng bước chân một chút, mới nhận ra mình có vẻ như hơi thất lễ.
Hắn từ nhỏ đã cả ngày ở cùng Tiểu Nặc, chưa từng có chuyện một mình đi cùng nữ sinh khác. Cho nên hắn cũng hoàn toàn không hiểu phải làm thế nào để quan tâm cảm xúc của nữ sinh khác.
Lâm Việt quay đầu nhìn Lý Tâm Nghi một chút, nàng hôm nay mặc áo khoác màu trắng, phối với đôi giày cao gót mảnh màu trắng. Lâm Việt vẫn còn nhớ lần tham gia tiệc của nhà họ Lý, Tiểu Nặc lần đầu tiên mang giày cao gót.
Giày như vậy, đi trên đường quả thực rất mệt.
Mà con đường này cũng không phải đặc biệt dễ đi.
Lâm Việt khựng lại bước chân, Lý Tâm Nghi cũng chầm chậm theo sau.
Nếu người trước mặt là Tiểu Nặc, Lâm Việt nhất định sẽ rất đau lòng. Đỡ nàng, thậm chí ôm nàng cũng có thể.
Nhưng người trước mặt là Lý Tâm Nghi, Lâm Việt chỉ có thể chờ nàng.
"Hay là, chúng ta tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi một chút nhé?" Lâm Việt đề nghị.
Thực ra hắn cũng không nghĩ nhiều việc tản bộ với Lý Tâm Nghi, chỉ là sợ dừng lại bầu không khí sẽ càng gượng gạo.
Nhưng bây giờ xem ra, không muốn dừng lại cũng phải dừng lại thôi.
Lý Tâm Nghi cười nhẹ như trút được gánh nặng, trong lòng còn có chút vui vẻ ẩn hiện.
Xem ra Lâm Việt không phải hoàn toàn không quan tâm đến nàng. Khi nãy lúc đi đường, nàng không cẩn thận giẫm phải viên đá nhô lên, bị trẹo chân một chút.
Hiện giờ mắt cá chân vẫn âm ỉ đau, nếu còn tiếp tục đi nữa, chân nàng thật sự sẽ hỏng mất!
"Ừ, được." Lý Tâm Nghi vội vàng đáp.
"Vậy ngươi muốn đi đâu?"
Con đường này có đủ chỗ thích hợp để nghỉ ngơi. Lý Tâm Nghi tùy ý chỉ vào một quán cà phê trước mặt.
"Đến đó đi."
Lâm Việt nhàn nhạt gật đầu.
Hai người cùng nhau đi về phía quán cà phê, vì Lý Tâm Nghi đi rất chậm, Lâm Việt cũng hơi thả chậm bước chân, khoảng cách vốn dĩ rất gần, bọn họ cũng phải đi mất mấy phút mới tới.
Trong cái đêm đông lạnh lẽo này, bên ngoài gió lạnh gào thét, bên trong phòng ấm áp lại càng náo nhiệt.
Trong quán cà phê rất đông người, Lâm Việt và Lý Tâm Nghi tuy tìm được chỗ ngồi, nhưng đợi một hồi lâu, cũng không thấy nhân viên phục vụ đến.
Lý Tâm Nghi liền đề nghị: "Lâm Việt, em lạnh quá. Anh có thể ra quầy pha chế mua cho em ly cà phê nóng không?"
Nàng cố ý nói vậy, thực chất là muốn đuổi Lâm Việt đi.
Mà nàng đã đưa ra yêu cầu, Lâm Việt đương nhiên không thể từ chối.
Hắn đã đồng ý với cha mang Lý Tâm Nghi ra ngoài đi dạo, cộng thêm mối quan hệ của hai nhà hiện giờ, một yêu cầu nhỏ như vậy sao có thể từ chối?
Huống hồ, Lâm Việt cũng không phát hiện ra ẩn ý sau yêu cầu này.
"Được, em muốn cà phê gì?"
"Anh uống gì, em uống nấy." Lý Tâm Nghi cố ý nói vậy.
Giọng điệu mập mờ của nàng, nếu đổi lại một nam sinh khác, đã sớm không chịu nổi. Còn Lâm Việt chỉ thấy xấu hổ.
Hắn vội đứng lên, lách người đi về phía quầy pha chế.
Vừa nghĩ tới lát nữa còn phải tiếp tục ở lại đây uống cà phê với Lý Tâm Nghi, hắn lại thấy đau đầu. Thế là hắn quyết định tận lực kéo dài thời gian ở quầy bar, đợi cà phê nấu xong mới qua là được!
Lý Tâm Nghi nhìn bóng lưng Lâm Việt rời đi, sau đó bình thản lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
Không biết bây giờ Hàn Nặc đang làm gì? Lý Tâm Nghi thầm nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận