Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 987: Phiên ngoại: Ngươi còn tốt sao (length: 3835)

Tạ Nguyên à, ngươi tại sao có thể đối với Tiểu Bố Đinh như vậy chứ!
Hàn Nặc vốn còn tưởng rằng, Tạ Nguyên xuất hiện là tìm đến Tiểu Bố Đinh xin lỗi làm hòa. Nàng mặc dù cũng để ý việc trước đó Tạ Nguyên không nói một tiếng liền rời đi, nhưng Hàn Nặc biết, Tiểu Bố Đinh rất yêu Tạ Nguyên.
Cho nên, nếu trong chuyện này thật sự có hiểu lầm gì đó, thì Hàn Nặc vẫn nguyện ý chấp nhận Tiểu Bố Đinh tha thứ Tạ Nguyên.
Chỉ là không ngờ, Tạ Nguyên thế mà không phải đến xin lỗi, cũng không phải để làm hòa.
Hắn nói xin lỗi với Tiểu Bố Đinh, nhưng không gặp mặt, chỉ là đang chứng minh hắn đơn phương phụ bạc mối tình này mà thôi.
Qua một khoảng cách xa xôi, chỉ thông qua mấy dòng chữ khô khốc trên màn hình, Hàn Nặc rất khó đoán được tâm trạng của Tiểu Bố Đinh lúc này. Nhưng không cần đoán, nàng cũng hiểu rõ, Tiểu Bố Đinh hiện tại trong lòng chắc chắn đang rất khó chịu.
Nàng bình thường sẽ không đem tâm sự của mình nói cho người khác biết, thế nhưng hôm nay lại nhịn không được mà nói với mình. Vậy mình nên làm gì đây?
Đúng rồi, Tiểu Bố Đinh chẳng phải đặc biệt thích ăn sao?
Vậy nàng sẽ tạo bất ngờ cho nàng ấy, mời nàng đi ăn một bữa tiệc vậy!
Hàn Nặc nghĩ như vậy rồi liền đứng dậy xuống lầu.
Mụ mụ thân yêu của nàng lúc này đang cùng dì Vương trong phòng khách trêu chọc Tiếu Tiếu. Tiếu Tiếu đã gần nửa tuổi, đã biết bò, càng ngày càng đáng yêu.
Hàn Nặc khi trước sinh nàng đã cảm thấy vô cùng vất vả, nhưng giờ thấy bảo bối đáng yêu thế này lại cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.
Nàng trước kia thấy ở nhà quá buồn chán, nhưng bây giờ có Tiếu Tiếu bầu bạn, lại thấy rất hài lòng. Có đôi khi, nàng thậm chí có thể nhìn Tiếu Tiếu cười ngây ngô cả ngày.
Tiếu Tiếu sẽ cười, sẽ khóc, sẽ cầm tay nhỏ nắm lấy tay mình, sẽ nha nha nói chuyện, mỗi một chi tiết nhỏ đều khiến Hàn Nặc cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Nàng gần như mỗi ngày đều ghi lại những thay đổi của Tiếu Tiếu, sau đó đợi đến tối Lâm Việt về, lại cùng Lâm Việt chia sẻ.
"Mụ, con muốn đi công ty một chuyến, Tiếu Tiếu con giao cho mụ nha."
Thực tế thì bình thường ở nhà, cũng cơ bản là Diệp Tuyết trông Tiếu Tiếu, Hàn Nặc phần lớn thời gian chỉ ở bên cạnh bầu bạn. Nhưng nàng cũng chưa từng có trường hợp nào như hôm nay, một mình đi ra ngoài, để Tiếu Tiếu ở nhà.
Nửa năm qua, nàng gần như mỗi ngày đều ở bên Tiếu Tiếu 24 tiếng đồng hồ.
"Đi công ty làm gì vậy?" Diệp Tuyết ngẩng đầu nhìn Hàn Nặc, chẳng phải là muốn qua bên tiểu Việt à? Vợ chồng trẻ này, mới có bao lâu không gặp chứ!
Nhưng Diệp Tuyết nghĩ, khoảng thời gian này, Tiểu Nặc đều ở nhà trông con, cũng đã lâu rồi không cùng Tiểu Việt đi hẹn hò, cũng đến lúc nên cho chúng buông lỏng chút rồi.
"Được rồi, đi đi."
Không đợi Hàn Nặc trả lời, Diệp Tuyết đã mở miệng đồng ý. Điều này làm Hàn Nặc khá bất ngờ.
"Vâng, cảm ơn mụ."
"Cảm ơn ta làm gì?" Diệp Tuyết cười nói, "Buổi tối không cần vội về, bảo Tiểu Việt dẫn con đi ăn chút gì ngon, tiện thể đi dạo phố, mua ít quần áo, đồ trang sức. Dáng dấp con cũng đã hồi phục gần như cũ rồi, cũng đến lúc ăn mặc đẹp vào."
"Hả?" Mụ mụ đây chẳng phải đang hiểu lầm gì đó rồi à, hình như con không phải đi tìm Lâm Việt ca ca mà.
Nhưng nàng cũng lười giải thích.
Có lẽ là quá lâu không ra ngoài, Hàn Nặc vừa ra khỏi cửa đã cảm thấy một luồng khí lạnh táp vào mặt, không nhịn được rụt cổ một cái. May mà rất nhanh bác Trần đã lái xe tới, Hàn Nặc vội vàng lên xe.
Bác Trần hôm nay có vẻ rất vui vẻ: "Tiểu Nặc, rất lâu rồi không thấy cháu đi công ty đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận