Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1238: Ta không muốn 11 (length: 3901)

Chương 1238: Ta không muốn 11
Đối với điều này, Hàn Nặc cũng thực sự kinh ngạc.
Mặc dù nói nàng sớm nhất liền biết Tiểu Nghiên cùng Kiều Diệc ký chỉ là quan hệ hợp đồng, hơn nữa nàng cùng những người khác cũng vậy, từ đầu đã không tán thành chuyện này.
Nhưng là từ lần trước Tiểu Nghiên đến A thành phố tìm nàng, sau đó Kiều Diệc lại đột nhiên xuất hiện, Hàn Nặc đã cảm thấy có lẽ Tiểu Nghiên và Kiều Diệc vẫn có khả năng.
Chỉ là không ngờ nàng lại đột nhiên nghe được chuyện hai người bọn họ "chia tay". Được thôi, dù nói bọn họ vốn là giả, đến lúc thì chia tay mới là trạng thái bình thường, nhưng Hàn Nặc vẫn cảm thấy có chút đột ngột.
"A, vậy sao? Ta cũng chưa nghe Tiểu Nghiên nhắc tới đâu."
"Ừ, Tiểu Diệc chính miệng nói với chúng ta, nói hắn chỉ là chơi đùa với Chu Tiểu Nghiên thôi, cũng không thật sự. Bất quá ai mà biết hắn, cũng có thể là hôm đó ba hắn giáo huấn một trận, nên hắn đột nhiên nghĩ thông suốt đi. Nhưng mà Tiểu Nặc à, không phải dì nói khó nghe, thái độ của dì con cũng biết. Ta cũng không nói em gái con chỗ nào không tốt, chỉ là nó thật không thích hợp làm con dâu nhà ta. Đương nhiên hiện tại Tiểu Diệc đã chia tay với nó rồi, nên chuyện này coi như xong."
"Vâng."
Hàn Nặc ngẩn người một hồi. Từ lời của dì, càng làm cho nàng cảm nhận được một điều, đó là Tiểu Nghiên và Kiều Diệc thật không thích hợp. Chuyện tình cảm này nếu không được gia đình chúc phúc, rất khó hạnh phúc. Tiểu Nghiên bây giờ còn nhỏ, có lẽ không hiểu điều này, đợi nàng lớn thêm chút sẽ hiểu.
Hơn nữa đến giờ Hàn Nặc cũng không hiểu rõ Kiều Diệc rốt cuộc đang nghĩ gì, hắn có thật sự có chút hảo cảm nào với Tiểu Nghiên hay không, hay chỉ là thực hiện một giao kèo với nàng. Bây giờ đã thành công làm cho cha mẹ hắn tin tưởng, nên nhiệm vụ của Tiểu Nghiên coi như hoàn thành, nên hợp đồng của bọn họ tự nhiên cũng kết thúc?
Khi Hàn Nặc nhắc tới những điều này với Chu Tiểu Nghiên, Chu Tiểu Nghiên cũng chỉ nhàn nhạt trả lời một câu: "Đúng vậy, ta và Kiều Diệc đã kết thúc."
Nàng trả lời rất bình tĩnh, ngược lại khiến Hàn Nặc không thấy bất kỳ sự bi thương nào. Nhưng Hàn Nặc là người từng trải, đôi khi người ta càng tỏ ra bình tĩnh, trong lòng càng có khả năng che giấu nhiều chuyện.
"Vậy ngươi... tính sao?"
"Ta? Ta có gì mà tính chứ. Kiều Diệc cho ta rất nhiều tiền, cuộc giao dịch này quá hời, ta rất hài lòng."
"Chỉ vậy thôi sao?" Hàn Nặc nghi ngờ nhìn Chu Tiểu Nghiên.
"Tỷ à, tỷ biết đấy, ta với Kiều Diệc vốn không thể nào. Ta ngoài việc nghĩ như vậy, còn có thể nghĩ như thế nào chứ. Dù sao ta cũng không thiệt thòi, đúng không?"
Tiểu Nghiên nếu thật sự nghĩ như vậy thì tốt, Hàn Nặc dù cũng hy vọng giấc mơ của nàng có thể thành hiện thực, cũng hy vọng nàng có thể ở bên người mình thích. Thế nhưng có những việc nếu đã định trước không thể nào, vẫn là nên sớm tỉnh ngộ thì hơn.
Hàn Nặc cũng không khuyên Chu Tiểu Nghiên nữa, Tiếu Tiếu cũng buồn ngủ rồi, nàng cũng nên về: "Vậy lần sau rồi nói tiếp. Ta đưa Tiếu Tiếu về nghỉ trước. Ngủ ngon."
"Ngủ ngon, tỷ. Ngủ ngon, Tiếu Tiếu."
Chu Tiểu Nghiên tiễn Hàn Nặc và Lâm Tiếu Tiếu đến cửa, bên ngoài rất lạnh, Hàn Nặc bảo nàng quay về.
Nàng đứng ở cửa một lát, nhìn theo tỷ tỷ Hàn Nặc và Tiếu Tiếu rời đi, mới quay vào nhà. Vu Hàn đang bận rộn chuyện triển lãm ngày mai, nên bây giờ cũng không có thời gian để ý tới nàng, đã sớm lên lầu bận rộn tài liệu rồi. Chu Tiểu Nghiên một mình ngồi trong phòng khách một lát, cảm thấy hoang mang.
Được rồi, đi ngủ thôi.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận