Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3592: Bỏ lỡ 27 (length: 3777)

"Chủ yếu là bọn họ xuất hiện quá đột ngột đi." Tiểu Bố Đinh không nhịn được mà tìm lý do cho mình.
"Bất quá ta đoán Quách Diệc Cẩm hẳn là rất thích trò này."
"Nàng cũng sợ ma sao?"
"Nàng thì lại không sợ cũng phải giả vờ sợ chứ. Ngươi hiểu không?"
"Ngươi hiểu nhất ấy. Chẳng lẽ các ngươi đám con trai đều dựa vào kiểu này để lừa con gái sao? Tỉ như dẫn người ta vào nhà ma, dẫn người ta đi xem phim kinh dị? Còn gì nữa không?"
"Chẳng lẽ vừa rồi không phải ngươi chủ động nhào tới sao?"
Quách Thừa Cẩm thế mà không nhịn được mà giễu cợt Tiểu Bố Đinh một chút.
"Ta... Ta đâu có?"
Tiểu Bố Đinh muốn phản bác, nhưng mà sự thật rành rành ra đấy rồi. Nàng vừa mới khi nhìn thấy "ma" trong một khoảnh khắc kia, đúng là nhào vào ngực Quách Thừa Cẩm.
"Cho nên hóa ra là ngươi đang chiếm tiện nghi của ta. Rõ ràng là mấy nữ sinh các ngươi muốn chiếm tiện nghi của con trai, mới cố ý lôi bọn ta đến mấy chỗ này. Ngươi xem Quách Diệc Cẩm kìa, nàng chính là cố ý chọn những chỗ thế này, lát nữa là muốn làm Tần Thiên thương nàng, bảo vệ nàng đấy."
"Sao ngươi có thể nói em gái mình như thế! ! Ái chà, không phải, ta nói Quách Thừa Cẩm, ngươi có phải là biết Quách Diệc Cẩm thích Tần Thiên không?"
"Thích Tần Thiên đúng không? Ha ha, chẳng lẽ Quách Diệc Cẩm còn bảo ngươi đừng nói cho ta sao? Nhưng mà ta lại không phải là kẻ ngốc, thái độ của nàng đối với Tần Thiên rõ như thế, ta có thể không nhìn ra sao?"
"Thì ra là ngươi đã sớm biết rồi."
"Đúng vậy. Nếu không thì hôm nay ta làm gì mà lại chủ động phải đi cùng bọn họ chứ. Đến mức chân đau ta cũng nhịn, là vì cái gì chứ? Còn không phải là vì Quách Diệc Cẩm sao. Đều biết hôm nay nàng là muốn mượn cơ hội này để cùng Tần Thiên ở gần nhau. Ta có thể không làm nàng vui sao?"
"A, xem ra ngươi làm anh trai, kỳ thực vẫn là khá thương em gái nhỉ? Thế nhưng bình thường sao không như thế hả? Ngươi thương em gái như vậy, không phải nên cho nàng biết sao?"
"Ta đâu có không cho nàng biết đâu. Chỉ là ngươi không hiểu thôi, ta với Diệc Cẩm ấy, tụi ta bằng tuổi nhau, từ nhỏ ấy, là như thế rồi. Khi còn nhỏ thích tranh đồ, còn thích đánh nhau. Cho nên dần dần liền học được dùng cách đốp nhau để chung sống. Bất quá tụi ta đều biết, tụi ta rất yêu đối phương ấy chứ. Thường ta không thích đóng vai búp bê, Diệc Cẩm liền sẽ mua quần áo cho ta. Dù là hồi nàng đi đại học, đi thành phố khác, nhưng mà vẫn cứ mua quần áo, mua các thứ rồi gửi cho ta. Từ nhỏ ấy, thành tích của ta đã hơn Diệc Cẩm rồi, cho nên ta cũng rất thích trông coi nàng. Không cho nàng lơ là việc học, không cho bọn con trai khác tiếp cận nàng. Trong mắt người khác, ta quả là một ông anh trai rất nghiêm khắc đấy."
Tiểu Bố Đinh nghe được những lời này của Quách Thừa Cẩm, đột nhiên có chút ghen tị với tình cảm anh em thắm thiết này.
Tiểu Bố Đinh là con một, bên cạnh nàng không có anh trai, cũng không có em gái. Cho nên chưa từng có thể cảm nhận được cảm giác này.
Nàng nghĩ, nếu như nàng cũng có một người anh chị em lớn như nàng, có lẽ sẽ vui lắm nhỉ.
Đặc biệt là nếu là chị em gái thì càng tốt. Hai người, từ nhỏ lớn lên gần như nhau, đồ vật yêu thích phỏng đoán cũng sẽ không khác nhau.
Có thể cùng nhau đến trường, cùng nhau nô đùa. Sau này còn có thể cùng nhau thích cùng một thứ. Cùng nhau đi dạo phố, ăn cơm, xem phim. Thậm chí đến đại học còn có thể cùng nhau thi vào cùng một trường, kiểu như vậy cũng là một chuyện rất có ý nghĩa đấy chứ.
Bất quá Tiểu Bố Đinh cũng không thấy hối tiếc nhiều lắm.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận