Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1804: Phụ trách 7 (length: 3698)

Mà vừa rồi phản ứng của Kiều Diệc cũng thực sự làm Hàn Nặc cảm thấy kinh ngạc. Nàng vẫn cho rằng chút tình cảm của Tiểu Nghiên đối với Kiều Diệc, từ trước đến giờ chỉ là Tiểu Nghiên mong muốn đơn phương. Nhưng bây giờ xem ra, dường như Kiều Diệc cũng có một chút để ý?
Thêm vào đó, những hành động kỳ lạ liên tiếp gần đây của Kiều Tử Mạc, cũng không thể không khiến Hàn Nặc cảm thấy nghi ngờ. Kiều Tử Mạc làm vậy, là vì ai đây?
Chẳng lẽ nói...
Hàn Nặc không dám nghĩ tiếp nữa, nếu quả thực như nàng nghĩ, vậy chẳng phải là giữa Tiểu Nghiên và Kiều Diệc càng ngày càng xa sao? Mặc dù có vẻ như Kiều Tử Mạc vẫn đang cố gắng, nhưng Kiều Diệc lại không có quyết định đó. Còn Tiểu Nghiên... nàng đã sớm từ bỏ, đồng thời một lòng muốn ở bên Vu Hàn.
Nếu để nàng biết người nàng vẫn luôn thích mấy năm nay, kỳ thực cũng thích nàng, vậy nàng sẽ thế nào đây? Sẽ lật đổ toàn bộ những dự định hiện tại, hay là theo kế hoạch ban đầu, tiếp tục con đường báo ân của mình?
Kiều Diệc ngược lại không mấy để ý Kiều Tử Mạc chế nhạo mình, bởi vì dù hắn trả lời thế nào, Kiều Tử Mạc cũng sẽ tìm được cớ để tiếp tục kích bác hắn. Hơn nữa ngay lúc này hắn càng nói nhiều, chẳng phải càng sai nhiều sao?
Mặc dù hắn đã mở miệng xin tha cho Chu Tiểu Nghiên, nhưng hắn cũng không muốn tiếp tục mở miệng nữa.
Lúc này, Hàn Nặc ra tay: "Được rồi, Kiều Tử Mạc, ngươi cũng đừng làm khó Tiểu Nghiên nhà ta nữa được không? Hơn nữa, yêu cầu ngươi đưa ra thật sự là quá đáng. Hay là ngươi đổi một cái đi?"
Kiều Tử Mạc nhếch miệng: "Được thôi, đã anh ta và Hàn Nặc đều xin tha cho Chu Tiểu Nghiên, ta đây tạm thời bỏ qua cho ngươi. Không thì ngươi chọn uống rượu đi, dù sao cũng chỉ một ly bia, uống cũng không say."
"Được." Lần này Chu Tiểu Nghiên lại không hề do dự, rất sảng khoái liền bưng cốc bia trước mặt lên một hơi uống cạn, mọi người còn chưa kịp ngăn cản nàng.
Hiện tại, chuyện của Chu Tiểu Nghiên coi như xong, tiếp theo nên đến lượt Kiều Diệc.
"Anh, anh nghĩ kỹ muốn chọn lời thật lòng hay là đại mạo hiểm chưa?" Kiều Tử Mạc cười hì hì nhìn Kiều Diệc.
Kiều Diệc lạnh lùng nói: "Ta chọn uống rượu." Nói xong không nói thêm lời nào, liền bưng ly rượu trước mặt lên một hơi uống cạn.
"Xì, chán quá." Kiều Tử Mạc lắc đầu, "Được rồi, chúng ta bắt đầu ván tiếp theo."
"Oa! Cuối cùng cũng bắt đầu ván tiếp theo!" Lâm Tiếu Tiếu kêu lên.
Xem ra nàng đối với những chuyện tình tình yêu yêu của người lớn cũng thực sự không hiểu, cũng không có hứng thú. Trong lòng nàng bây giờ chỉ nghĩ mau đến ván tiếp theo, như vậy nàng mới có cơ hội giành lại đồ chơi của mình nha.
"Tiếu Tiếu nhà chúng ta rất muốn bắt đầu ván tiếp theo hả?" Kiều Tử Mạc cười hỏi Lâm Tiếu Tiếu.
"Vâng. Mong chờ lắm."
"Tại sao vậy?"
"Bởi vì ta hy vọng ván tiếp theo người bị phạt chính là chú Tiểu Mạc."
Kiều Tử Mạc: "..."
"Như vậy ta có thể yêu cầu chú trả lại đồ chơi cho ta."
"Được thôi." Kiều Tử Mạc bất đắc dĩ nói, thế mà lại bị một đứa bé mong mình nhất định thua, ai.
"Nhưng chú Tiểu Mạc của cháu sẽ không thua đâu!"
Lâm Tiếu Tiếu chu mỏ trừng Kiều Tử Mạc một cái: "Ta không tin đâu."
"Được rồi, được rồi, vậy chú Tiểu Mạc sẽ cho cháu một cơ hội. Chỉ cần ván tiếp theo cháu thắng chú, chú sẽ trả lại hết đồ chơi cho cháu được không?"
"Thật sao?"
"Đương nhiên. Hai người chúng ta cùng nhau quay vòng nhé, chỉ cần cháu thắng chú, sẽ có thể yêu cầu chú làm bất cứ chuyện gì mà."
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận