Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1289: Không giống nhau 15 (length: 3904)

Chương 1289: Không Giống Nhau 15 Hơn nữa, Chu Đình Đình càng sốt ruột giải thích, người khác lại càng thấy rằng những điều này đều là Kiều Diệc ép nàng nói.
Lời nàng nói, phối hợp với biểu tình hiện tại, cùng với bộ dạng, ngược lại càng làm người ta cảm thấy tủi thân.
"Ngươi không cần giúp Kiều Diệc nói!" Kiều phụ quát một tiếng, sau đó đi đến bên cạnh Chu Đình Đình, "Không sao, Đình Đình, có bác ở đây, Kiều Diệc hắn không đuổi được ngươi đi."
"Không phải, bác à, bác hiểu lầm rồi, đây thật sự là ý của cháu." Chu Đình Đình lại một lần nữa giải thích, "Là cháu chủ động nói với anh Kiều Diệc là muốn rời khỏi công ty Kiều thị. Thật ra... thật ra cháu chỉ cảm thấy hơi mệt một chút, hy vọng bác và dì có thể hiểu cho."
Chu Đình Đình càng nói, mắt càng ngấn nước, trông bộ dạng đáng thương vô cùng.
Bất quá, khi nàng nói xong những lời cuối cùng đó, cha mẹ Kiều Diệc cũng im lặng. Cả hai đều cảm thấy có lẽ khoảng thời gian này Đình Đình thật sự đã phải chịu nhiều ấm ức.
Thay vì để nàng ở lại công ty Kiều thị khiến Kiều Diệc thêm chán ghét, có lẽ thật không bằng để nàng rời đi?
Dù sao bây giờ trong mắt cha mẹ Kiều Diệc đều cảm thấy toàn bộ sự việc này là do bọn họ đã làm tủi thân Chu Đình Đình, Kiều Diệc đối với Chu Đình Đình không tốt như vậy, mà nàng bây giờ lại còn đang giữ gìn Kiều Diệc.
Chu Đình Đình thật là một cô gái tốt, chỉ là con trai nhà họ không biết trân trọng mà thôi.
"Vậy được rồi." Kiều Diệc phụ thân cuối cùng đồng ý, ông thở dài, an ủi Chu Đình Đình vài câu, sau đó mới quay lại tiếp tục đề tài của mình.
Bên này, Chu Đình Đình mắt vẫn còn ngấn nước, mẹ nàng cũng lập tức phối hợp vỗ vỗ vai nàng.
"Đình Đình à, con thật sự đã nghĩ kỹ muốn rời khỏi Kiều thị sao? Thế nhưng không phải trước đó con nói là anh Kiều Diệc ở đâu thì con cũng muốn ở đó sao? Bây giờ tại sao lại thế này?"
"Mẹ, mẹ đừng nói nữa." Chu Đình Đình cố ý nói nhỏ, nhưng những lời này vẫn đủ để mẹ Kiều Diệc bên cạnh nghe thấy rõ, "Anh Kiều Diệc đã không thích con như vậy, con cũng không muốn tiếp tục làm anh ấy khó xử nữa. Hơn nữa con ở công ty Kiều thị, người khác sẽ bàn tán về anh Kiều Diệc, có lẽ con rời đi, anh Kiều Diệc sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn."
"Con bé ngốc này. Thế nhưng như vậy thì con không được gặp Kiều Diệc nữa."
Chu Đình Đình cố ý cắn môi dưới: "Đúng vậy, không được gặp. Có lẽ anh Kiều Diệc cũng không muốn nhìn thấy con đâu."
Hai mẹ con kẻ xướng người họa, quả thật là tủi thân vô cùng. Mẹ Kiều Diệc ở một bên nhìn trong mắt, nghe trong lòng chỉ cảm thấy Chu Đình Đình thật sự là hiểu chuyện, cái gì cũng nghĩ cho Kiều Diệc.
So với Chu Tiểu Nghiên thì thật sự khác một trời một vực, con nhỏ đó biết rõ mình không xứng với Kiều Diệc, vậy mà vẫn còn muốn dây dưa với Kiều Diệc, thậm chí còn dựa vào quan hệ là em gái của Hàn Nặc, ngang nhiên dọn vào nhà họ Kiều ở luôn rồi!
Ôi, không biết thằng nhóc Kiều Diệc kia nghĩ cái gì, không thèm tiểu thư khuê các tốt như vậy mà hết lần này tới lần khác lại đi thích một đứa con gái của tội phạm bắt cóc và con gái của tiểu tam!
Cha mẹ nó đều như vậy thì có thể nghĩ ra được con gái chúng nó sẽ ra gì?
Kiều phu nhân lắc đầu, thở dài, sau đó vươn tay nắm chặt tay Chu Đình Đình: "Đình Đình à, thật là làm con phải chịu ấm ức."
"Dì à, con không tủi thân."
"Con bé này, cái gì cũng nghĩ cho người khác. Con không vì mình tranh thủ thì sao mà để anh Kiều Diệc của con nhìn thấy con được đây?"
Chu Đình Đình cố ý cười khổ một tiếng: "Dì à, anh Kiều Diệc không thích con, con có tranh thủ cũng vô dụng thôi."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận