Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1600: Đã lâu không gặp 11 (length: 3829)

Nàng cuối cùng vẫn muốn đi ra ngoài.
Chu Tiểu Nghiên ở trong nhà vệ sinh khó khăn lắm loay hoay gần mười phút đồng hồ mới đi ra, nàng nghĩ rằng Hàn Nặc hiện tại chắc chắn bận rộn, có lẽ sẽ không ở bên ngoài, nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược.
Lúc nàng đi ra, Hàn Nặc vẫn đang nắm tay Lâm Tiếu Tiếu ngồi chờ nàng ở bên ngoài.
Chu Tiểu Nghiên: "..."
"Tỷ tỷ, ngươi còn chưa đi à?"
Hàn Nặc: "?"
"Ta đáng lẽ phải đi sao? Đi đâu?"
"Ờ... Không phải. Ý ta là không phải ngươi rất bận sao, sao giờ vẫn còn đợi ở đây?"
"À. Tiếu Tiếu nói bên ngoài ồn ào quá, ta đưa nàng vào đây chơi một lát. Với lại ai nói với ngươi ta bận? Ta không hề bận chút nào được không?"
"Vậy sao?"
"Đúng vậy đó! Có vẻ như ngươi không muốn thấy ta thì phải?"
"Không phải." Chu Tiểu Nghiên cười gượng, thôi được, mặc dù tỷ tỷ vẫn ở đây, nhưng đối diện với nàng vẫn còn dễ hơn là ra ngoài đối mặt với Kiều Diệc.
Vậy nên Chu Tiểu Nghiên cũng đi theo ngồi xuống, đồng thời tiện tay rót cho mình một ly nước.
"Tỷ, tỷ muốn uống nước không, ta rót cho tỷ một ly?"
"Không cần, ta không khát."
Lúc này Lâm Tiếu Tiếu đột nhiên mở miệng: "Dì nhỏ, lúc nãy con gặp dì và chú Kiều Diệc ở cùng nhau, dì nhỏ cũng quen biết chú Kiều Diệc của con sao?"
Trốn đến đâu cũng không tránh được cái tên Kiều Diệc, Chu Tiểu Nghiên nhất thời im lặng.
"Đúng vậy, coi như quen biết đi."
"Vậy dì thấy chú ấy mang quà cho con không?" Thì ra Tiếu Tiếu mong chờ là quà.
Chu Tiểu Nghiên thở phào nhẹ nhõm, nàng còn tưởng rằng Tiếu Tiếu bé thế mà đã biết chuyện bát quái rồi chứ!
"Tiếu Tiếu!" Hàn Nặc nhỏ giọng quát một tiếng, "Con hư quá nha. Sao lại hỏi người khác có mang quà cho con hay không? Như vậy là bất lịch sự!"
Lâm Tiếu Tiếu ấm ức bĩu môi: "Dì nhỏ đâu phải người ngoài, với lại con cũng đâu có hỏi chú Kiều Diệc đâu..."
"Tỷ, đừng nghiêm túc vậy chứ?"
Không ngờ Tiếu Tiếu còn bé thế mà đã biết cách hỏi vòng để đạt được đáp án mình muốn. Và khi con bé nói ra câu "Dì nhỏ đâu phải người ngoài" vẫn khiến Chu Tiểu Nghiên hơi rung động.
Tiếu Tiếu bé con này rất có thiên phú, rất biết làm người khác vui vẻ, nàng hiện giờ rất vui.
Nhưng cho dù như vậy, nàng vẫn không thể giúp Tiếu Tiếu hỏi dò về cái gọi là quà.
"Cái này à... dì nhỏ cũng không nhìn rõ nữa. Tiếu Tiếu yên tâm, con ngoan như vậy, chắc chắn có quà mà phải không?"
Chu Tiểu Nghiên biết Kiều Diệc và Kiều Tử Mạc hầu như mỗi lần đến đều sẽ mang quà cho Tiếu Tiếu, có lẽ cũng vì thế mà Tiếu Tiếu quen rồi, nên cứ mỗi lần thấy họ đến là lại muốn biết có quà hay không.
"Dạ." Lâm Tiếu Tiếu ngoan ngoãn không hỏi nữa, chạy đến một góc khác trên sofa chơi búp bê.
"Lúc nãy thấy Kiều Diệc cảm giác thế nào?"
Nhưng Lâm Tiếu Tiếu vừa đi thì Hàn Nặc lại ra tay, xem ra chuyện nàng gặp Kiều Diệc, mọi người đều rất quan tâm.
"Có cảm giác gì đâu." Chu Tiểu Nghiên chột dạ trả lời, "Với lại tỷ tỷ, sao tỷ không nhắc là hôm nay họ đến với ta trước vậy?"
"Lẽ nào nếu ta cho ngươi biết Kiều Diệc sẽ đến thì ngươi sẽ không tới sao?"
"Đương nhiên là không phải rồi. Hôm nay là sinh nhật dì Diệp, ta nhất định phải đến. Nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì? Đã nếu ngươi nhất định phải đến, mà Kiều Diệc cũng nhất định sẽ xuất hiện. Vậy ta việc gì phải báo cho ngươi trước, để ngươi sớm đã phải lo lắng đề phòng làm gì?"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận