Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1013: Rời đi là vì làm ta kiên cường hơn (length: 3810)

Chương 1013: Rời đi là vì làm ta kiên cường hơn (3)
Hàn Nặc cũng không biết Tiểu Bố Đinh rốt cuộc đang nghĩ gì.
Nói đến, nàng bây giờ không phải là nên tận lực tránh chủ đề Tạ Nguyên sao, việc cố ý nghe ngóng Tạ Nguyên lúc nào kết hôn, có ý nghĩa gì?
"Tiểu Bố Đinh, ngươi hỏi Tạ Nguyên kết hôn làm gì?"
"Không có gì, ta chỉ là muốn biết thôi, muốn hết hy vọng triệt để một chút thôi." Tô Tiểu Bộ giải thích.
"À..." Kiều Tử Mạc rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, "Hắn tuần sau làm hôn lễ."
"Vậy ngươi có thể mang ta cùng đi không?" Không ngờ Tô Tiểu Bộ tiếp tục tung ra một câu trực tiếp dọa Kiều Tử Mạc ngơ ngác.
Kiều Tử Mạc: "!!!” Tỷ tỷ, ngươi đang đùa à?
Vừa mới không phải nói là hết hy vọng sao? Hiện tại lại muốn đi tham gia hôn lễ bạn trai cũ là cái quỷ gì?
Kiều Tử Mạc: "Chẳng lẽ ngươi còn muốn tận mắt thấy hắn kết hôn, mới có thể hết hy vọng?"
"Đúng thế!"
Hàn Nặc bây giờ hoàn toàn tin, Tiểu Bố Đinh đây là điên thật rồi.
Kiều Tử Mạc hoàn toàn bó tay, vô cùng đáng thương nhìn về phía Hàn Nặc.
"Hàn Nặc tỷ tỷ, mau cứu ta, ta không biết nên làm sao bây giờ?"
Hàn Nặc đành phải tự mình ra mặt, nàng kéo tay Tiểu Bố Đinh, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh.
"Tiểu Bố Đinh, chúng ta đừng làm ầm ĩ được không? Có một số chuyện, qua rồi chúng ta cứ để nó qua được không? Một ngày nào đó ngươi sẽ cảm ơn vận mệnh, cảm ơn hắn rời bỏ ngươi."
Tiểu Bố Đinh đột nhiên cười: "Được rồi, ta nói đùa với các ngươi thôi! Xem hai ngươi bị dọa cho hết hồn! Nói đi, muốn ăn gì? Đã khó khăn lắm mới đến chỗ ta, để ta mời khách được rồi. Bất quá nói trước, lương ta không cao, quá đắt thì mời không nổi."
Kiều Tử Mạc mặt ngơ ngác.
Hàn Nặc cũng mặt ngơ ngác.
Thái độ Tiểu Bố Đinh này thay đổi cũng nhanh quá rồi đấy.
Nhưng mà nàng muốn mời ăn cơm? Chẳng lẽ lại định đi uống say không còn biết gì?
Hơn nữa Hàn Nặc còn đột nhiên nhớ ra, trước đó Kiều Tử Mạc nói với nàng, Tạ Nguyên buổi trưa cũng uống say, hiện tại còn nằm trong phòng khách sạn của Kiều Tử Mạc.
Vậy Kiều Tử Mạc nhất định phải bỏ mặc Tạ Nguyên, cùng bọn họ đi ra ngoài ăn cơm uống rượu sao?
Nếu Kiều Tử Mạc đi, vậy lát nữa Tạ Nguyên tỉnh lại, đi tìm thì làm sao?
Hàn Nặc vụng trộm đưa mắt cho Kiều Tử Mạc.
Đương nhiên nàng không thể trước mặt Tiểu Bố Đinh hỏi Kiều Tử Mạc mấy chuyện này, nếu để Tiểu Bố Đinh biết bây giờ Tạ Nguyên vẫn còn ở chỗ Kiều Tử Mạc, không chừng nàng lại nảy ra ý tưởng kỳ quặc nào đấy!
Thế nhưng mà Hàn Nặc đưa mấy cái ánh mắt cho Kiều Tử Mạc, vậy mà hắn không hiểu, hơn nữa còn ngơ ngác nhìn lại Hàn Nặc.
Hàn Nặc thực sự muốn tức nổ!
Ta nói Kiều Tử Mạc, ngươi đi nước ngoài về có phải ngớ ngẩn rồi không? Ăn ý, ăn ý trước kia của bọn họ đâu?
Haizz, đau lòng.
Bất quá cũng may trước khi ra ngoài, Tiểu Bố Đinh vẫn muốn về phòng thu dọn một chút, Hàn Nặc rốt cuộc tìm được cơ hội nói chuyện riêng với Kiều Tử Mạc.
Nhưng nàng vẫn nhỏ giọng: "Ngươi bỏ mặc Tạ Nguyên rồi sao?"
"À, ngươi không nói ta còn suýt chút nữa quên mất hắn. Chờ chút, ta ra ngoài gọi điện thoại cho hắn."
Hàn Nặc: "..."
Nàng thực sự muốn hôn mê. Kiều Tử Mạc gia hỏa này, sao thần kinh có thể to như vậy chứ.
Bây giờ hắn bỏ quên Tạ Nguyên, đợi Tạ Nguyên tỉnh lại không tìm thấy hắn, gọi một cuộc điện thoại, phát hiện hắn đang cùng Tiểu Bố Đinh ăn cơm.
Không chừng, đến lúc đó Tạ Nguyên cũng lên cơn gió, hấp tấp chạy tới.
Lần này xong rồi, cặp tình cũ này lại muốn chạm mặt nhau.
Đúng là nghiệp chướng mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận