Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1287: Không giống nhau 13 (length: 3921)

Chương 1287: Không giống nhau 13
Từ khi nàng vừa mới bước ra ngoài, Kiều Diệc đã không muốn nhìn đến nàng. Thấy nàng ăn mặc phong phanh, run cầm cập trong gió lạnh, Kiều Diệc chỉ khẽ nhíu mày, sau đó căn dặn nàng mau chóng trở vào.
Ừ, ngay từ đầu, Chu Đình Đình đã nghĩ Kiều Diệc không đời nào cởi áo khoác trên người cho mình. Dù có chút thất vọng, nhưng giờ đây, một Kiều Diệc ca ca cố chấp như vậy mà cũng đã chịu thỏa hiệp.
Ha ha...
Đây chẳng phải là một niềm vui lớn hơn sao?
Lời nàng nói tối nay quả không phí công, việc chịu lạnh cũng không hề uổng phí. Kiều Diệc cuối cùng vẫn tin những lời nàng nói, giờ đây hắn đã mềm lòng, chứng tỏ mục đích của nàng đã đạt được.
Chu Đình Đình cũng không từ chối ý tốt của Kiều Diệc. Khi Kiều Diệc cởi áo khoác khoác lên người nàng, nàng thẹn thùng cúi đầu.
"Kiều Diệc ca ca, như vậy chẳng phải anh sẽ lạnh sao?" Nàng cố ý nói.
"Không sao." Kiều Diệc thế mà đã nở một nụ cười với Chu Đình Đình, điều này trước kia tuyệt đối sẽ không xảy ra.
Kiều Diệc choàng áo lên người Chu Đình Đình rồi mới quay lưng đi.
"Đình Đình, chuyện vừa rồi là anh trách lầm em. Anh xin lỗi em."
Nhưng Kiều Diệc vốn không phải người nói nhiều, đến đây, đột nhiên hắn không biết nên nói tiếp thế nào.
Chuyện của hắn và Chu Đình Đình, ngay từ đầu đã do cha mẹ hai bên định đoạt. Kiều Diệc vốn có sự phản kháng với chuyện này, và với Chu Đình Đình, hắn cũng chưa bao giờ có chút hảo cảm nào.
Chu Đình Đình nói không sai, thực ra trừ những ngày còn bé, sau khi hắn từ nước ngoài trở về, hắn và Chu Đình Đình chưa gặp nhau được mấy lần.
Đừng nói hắn không hiểu rõ Chu Đình Đình, thực ra Chu Đình Đình cũng không hiểu rõ hắn như vậy.
Có lẽ Đình Đình thích hắn chỉ vì sự chấp nhất từ khi còn nhỏ, vì hắn là người ca ca mà nàng ngưỡng mộ lúc nhỏ, tất cả chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi.
Giờ Đình Đình nói không muốn lãng phí thời gian ở bên hắn nữa, muốn quay về mối quan hệ ban đầu, làm một người ca ca muội muội đơn thuần, từ đầu quen biết, bắt đầu lại từ đầu, như vậy chưa chắc đã không phải là sự thật.
Có lẽ đổi một cách khác, quan hệ giữa hắn và Chu Đình Đình cũng sẽ có kết cục khác đi thì sao?
"Không sao đâu Kiều Diệc ca ca, anh không cần phải xin lỗi. Anh cũng không có gì phải xin lỗi, trước đây là em quá lỗ mãng, biết rõ anh không thích em, nhưng em vẫn cứ muốn ép anh thích em, là do em quá tùy hứng. Nhưng sau này sẽ không như vậy nữa. Lát nữa em vào trong, em sẽ nói chuyện này với chú Kiều và dì. Anh yên tâm, bắt đầu từ ngày mai em sẽ không xuất hiện ở xí nghiệp Kiều thị nữa, anh cũng không cần phải phiền não nữa. Ừm..." Chu Đình Đình đột nhiên cúi đầu, đổi giọng nghe có chút đau thương.
"Hy vọng em đi rồi... Kiều Diệc ca ca anh, có thể sống vui vẻ hơn một chút."
Trong lòng Kiều Diệc chợt nhói lên một chút, hắn cảm nhận được sự bất đắc dĩ của Chu Đình Đình. Có lẽ việc nàng nói buông tay không hề cam tâm tình nguyện.
Chu Đình Đình làm vậy, đơn giản là vì hắn sao?
Nàng vì hắn, vì không muốn hắn phải bối rối mà đã hy sinh bản thân sao?
Nhưng Kiều Diệc cũng sẽ không níu kéo Chu Đình Đình. Đến lúc này, hắn vẫn cảm thấy việc Chu Đình Đình chủ động rời đi là kết cục tốt nhất cho cả hai.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận