Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 237: Không nghĩ nàng ủy khuất (length: 3870)

Hàn Nặc trong lòng rất khó chịu, cũng không phải vì bị thương ở tay mà chỉ vì đau nên khó chịu. Mà là nàng đột nhiên cảm thấy mình thật sự quá vô dụng.
Lê đất không biết kéo, rửa chén không biết, bây giờ liền cắt dưa hấu cũng có thể để tay bị cắt!
Người như nàng có tư cách gì thích người khác và để người khác thích chứ?
Vương Tiểu Long đi ra thì vừa vặn thấy Hàn Nặc nước mắt rưng rưng, hắn còn tưởng có chuyện lớn gì xảy ra. Chẳng lẽ là lúc hắn không có ở đây, có vị khách hàng kỳ quái nào đến, làm khó Hàn Nặc?
Hắn lập tức lao tới.
"Tiểu Nặc, ngươi sao vậy? Sao lại khóc? Ai bắt nạt ngươi à? Nói ta nghe, ta nhất định giúp ngươi trút giận!"
Hàn Nặc không trả lời, đem ngón tay bị thương của mình lắc lắc trước mặt Vương Tiểu Long.
"Sao lại chảy máu? Có đau không?" Vương Tiểu Long quan tâm hỏi.
"Đau." Hàn Nặc nhẹ gật đầu, sau đó lại lắc đầu "Không đau."
"Rốt cuộc là đau hay không vậy?" Vương Tiểu Long cũng ngơ ngác.
"Không đau."
Cũng may vết thương không sâu, chỉ là rách một miệng nhỏ mà thôi. Vương Tiểu Long kéo tay Hàn Nặc cẩn thận xem một hồi, tin tưởng Hàn Nặc.
Bất quá đã không đau, cô nương này còn khóc cái gì?
Vương Tiểu Long gãi đầu, biểu thị mình quả nhiên vẫn còn quá trẻ, hoàn toàn không hiểu tâm lý con gái hiện nay.
Hắn rút mấy tờ giấy quấn vào ngón tay Hàn Nặc, hỏi Hàn Nặc có muốn ra phía sau xử lý một chút không. Nếu không nhớ lầm, chỗ nhà Thành ca hắn có hộp thuốc.
Hàn Nặc bị thương, dù không phải vết thương lớn, nhưng đây không phải là cơ hội tốt để Thành ca nhà hắn biểu hiện sao?
Trong phim truyền hình chẳng đều thích diễn như vậy sao, nhân vật nữ chính bị thương, nhân vật nam chính vừa an ủi nàng, vừa nhẹ nhàng thổi vào ngón tay nàng, băng bó vết thương, rồi sau đó...
Hình ảnh đó quá đẹp, không dám nghĩ.
Vương Tiểu Long cảm thấy mình chính là một thiếu niên cơ trí, nhà Thành ca hắn nhất định sẽ cảm ơn hắn.
Nhưng không ngờ Hàn Nặc lại trực tiếp cự tuyệt hắn.
"Không cần, đây chỉ là một vết thương nhỏ, ta tùy tiện xả nước rửa một chút, sau đó dán miếng băng cá nhân là được." Thật ra nàng không muốn để Nghiêm Du Thành thấy dáng vẻ bị thương của nàng, nàng trong mắt hắn đã quá vụng về rồi, nếu để hắn biết nàng đến một quả dưa hấu cũng cắt không xong, chắc là hắn sẽ thật không muốn dạy nàng làm bánh ngọt mất.
Vừa tệ lại vừa ngốc, chắc chắn sẽ bị hắn cự tuyệt thôi.
"Vậy được rồi." Vương Tiểu Long bất đắc dĩ nhếch miệng.
Vừa nãy hắn còn tưởng Hàn Nặc nói không đau nhưng lại bộ dạng muốn khóc là muốn làm nũng với Thành ca nhà hắn đấy chứ, nhưng bây giờ thì hắn không hiểu nữa rồi.
Tình yêu của người lớn quả nhiên quá phức tạp, hắn vẫn cứ là con cẩu độc thân của mình thì hơn.
Hàn Nặc nói xong liền ra sau rửa ngón tay của nàng, lúc đi ra Vương Tiểu Long ném mấy miếng băng cá nhân cho nàng, nàng tùy tiện dán vào.
Vương Tiểu Long cảm thán, trông cũng không phải là cô gái yếu đuối gì.
Sau đó Hàn Nặc liền trông mong nhìn Vương Tiểu Long: "Tiểu Long đệ đệ, bây giờ ta nên làm gì đây?"
Có lẽ bây giờ nàng không cắt được dưa hấu, nàng sợ lại làm các ngón tay khác bị cắt mất, hay là đợi lần sau thử vậy. Vậy thì nàng còn có thể làm gì nữa đây?
"Không có việc gì, không cần làm gì đâu. Chỗ của ta dù sao cũng thong thả, tay ngươi lại bị thương, cứ ở bên cạnh nghỉ ngơi đi." Vương Tiểu Long nói.
Hắn biết rõ, Tiểu Nặc này là cô gái Thành ca nhà hắn thầm mến, hơn nữa người ta cũng không thật sự đến đây làm việc. Thành ca sắp xếp nàng ở quầy bar chẳng qua là để cho nàng nhàn hạ, hắn nhất định phải giúp Thành ca nhà hắn mới được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận