Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 589: Tuyết rơi, đi thôi (length: 3785)

Hàn Nặc lẩm bẩm xong liền ném điện thoại sang một bên, rồi ngồi phịch xuống đất, khóc rống lên.
Tô Tiểu Bộ: "! ! !"
Nàng vội chạy đến nhặt điện thoại của Hàn Nặc, rồi kéo Hàn Nặc lên.
"Tiểu Nặc à, đất bẩn lắm, lại còn mưa nữa, chúng ta đừng ngồi ở đây được không?"
Nhưng Hàn Nặc như đã hoàn toàn say, không để ý Tô Tiểu Bộ ngăn cản, cứ thế tùy hứng ngồi đó phát điên, khiến vô số người qua đường phải ngoái nhìn.
Tô Tiểu Bộ vỗ trán, đành chịu.
May mà lúc này Kiều Tử Mạc đột nhiên bước ra, hắn ngồi trong quán khá lâu, thấy Hàn Nặc và Tô Tiểu Bộ đi lâu mà chưa quay lại nên cũng có chút lo lắng, mới chạy ra xem.
Ai ngờ vừa ra đã thấy Hàn Nặc đang ngồi dưới đất phát điên.
Khóe miệng Kiều Tử Mạc giật giật: "..."
Ta nói! Hắn cứ tưởng hai người bọn họ ra ngoài ngắm tuyết, ngắm sao, ngắm trăng chứ, ai ngờ lại ra giữa đường khóc lóc! !
Kiều Tử Mạc vội vàng chạy đến.
"Nàng làm sao vậy?" Kiều Tử Mạc hỏi Tô Tiểu Bộ.
Tô Tiểu Bộ lắc đầu: "Chắc là tâm trạng không tốt, mượn cơn say xả chút thôi. Lúc nãy nàng gọi điện cho Lâm Việt, không biết nói gì, cúp máy cái là ra như vầy."
Kiều Tử Mạc thở dài: "Vậy mang nàng vào trước đã. Trời lạnh thế này, nàng mà còn ngồi đây nữa thì ngày mai lại vào viện thôi."
Mới ra viện chưa được hai ngày, lại hành hạ mình như thế này, thân thể nào chịu nổi!
Thật là một con ngốc! !
Có Kiều Tử Mạc giúp, cuối cùng Tô Tiểu Bộ và Kiều Tử Mạc cũng lôi được Hàn Nặc từ dưới đất lạnh lẽo ẩm ướt lên, rồi Kiều Tử Mạc ôm nàng về quán rượu ấm áp.
Vừa vào phòng, cảm nhận được hơi ấm, Hàn Nặc liền hắt xì một cái.
Kiều Tử Mạc lẩm bẩm: "Cứ ở ngoài mà gân cổ lên đi, giờ thì cảm rồi đó."
Vẫn còn đang chóng mặt, Hàn Nặc cũng không quên ngẩng đầu lườm hắn một cái.
"A... Tiểu Bố Đinh, ngươi xem, nàng say rồi mà còn nhớ trừng ta. Lẽ ra lúc này nàng phải ngoan ngoãn ôm ta, làm nũng mới đúng chứ?"
Lần này Tô Tiểu Bộ cũng lườm Kiều Tử Mạc: "Mơ đẹp quá đấy!"
"Thôi vậy."
Nhìn ra ngoài trời, đã sắp rạng sáng rồi, quán bar này cũng sắp đóng cửa.
Kiều Tử Mạc hỏi Tô Tiểu Bộ: "Giờ chúng ta đi đâu?"
Tạ Nguyên vẫn còn đang ngủ, mà Hàn Nặc thì say rồi, hai người còn lại cũng không biết làm gì bây giờ.
"Đi KTV đi. Trước kia ở ký túc xá tụi mình thỉnh thoảng đi chơi đêm không về sẽ đến KTV hát suốt, hơn nữa ở đó vừa hay có ghế salon dài, có thể cho Tạ Nguyên ngủ tiếp."
Kiều Tử Mạc: "..." Hắn nghĩ bụng, Tiểu Bố Đinh đúng là tốt với "Lão công" của mình, ném hắn vào KTV ngủ.
Nhưng Kiều Tử Mạc vẫn thấy cách này được. Thật ra bốn người bọn họ cũng đâu phải cặp đôi, nếu bây giờ chạy vào khách sạn thuê phòng thì dù là Tô Tiểu Bộ với Hàn Nặc ở chung, còn hắn với Tạ Nguyên ở chung, cũng sẽ thành ra không rõ ràng.
Ai mà biết người ta nghĩ gì. Hai nam hai nữ mà cùng nhau vào khách sạn thì chắc người ta sẽ nghĩ theo hướng đó thôi.
"Vậy cũng được. Ngươi đỡ Hàn Nặc, đừng để nàng ngã nhé, ta đi thanh toán."
"Còn Tạ Nguyên thì sao?"
"Thì tất nhiên là ta dìu rồi! Nếu ngươi muốn dìu thì ta cũng không ý kiến."
"Không thèm!" Tiểu Bố Đinh ngạo kiều trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận