Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 275: Một cái đi qua chuyện xưa (length: 3885)

"Vâng!" Hàn Nặc đáp lời ngay, lập tức bắt đầu hốt hoảng thu dọn bàn.
"Đem chén thu dọn xong đặt ở quầy bar là được." Nghiêm Du Thành nhắc nhở.
"Dạ." Hàn Nặc ngoan ngoãn làm theo ý Nghiêm Du Thành, sau đó nhanh chóng chạy về phía phòng thử đồ.
Nghiêm Du Thành ở phía sau nhìn dáng vẻ của Hàn Nặc bật cười. Hắn đáng sợ đến vậy sao? Sao Hàn Nặc lại căng thẳng đến thế? Rõ ràng vừa mới còn nói muốn làm bạn với hắn mà...
Hàn Nặc chạy tới phòng thử đồ, lấy chìa khóa trong túi ra mở tủ quần áo của mình.
Nhưng cảnh tượng trước mắt làm nàng choáng váng.
Nàng nhớ rõ hôm trước lúc đi chỉ tùy tiện nhét quần áo làm việc vào tủ... Nhưng giờ thì... Trong tủ quần áo thế mà được sắp xếp gọn gàng đồng phục làm việc của nàng!
Chẳng lẽ nàng mở nhầm tủ?
Hàn Nặc nghiêm túc hồi tưởng một chút, tủ của nàng ở ngăn thứ hai từ bên cạnh, nàng không mở sai, hơn nữa chỉ có một cái chìa khóa này, chẳng lẽ có thể mở được tủ của người khác sao?
Nàng lo sợ lấy quần áo lao động ra từ trong tủ, còn ngửi thấy một mùi hương nước xả vải rất tươi mát.
Quần áo này thế mà còn được giặt rồi!
Hàn Nặc trong nháy mắt có cảm giác như bị sét đánh.
Rốt cuộc là ai đã mở tủ quần áo của nàng, còn giúp nàng giặt quần áo?
Chẳng lẽ là Nghiêm Du Thành sao?
Nhất định là hắn! Ngoài hắn ra ai có chìa khóa tủ của nàng chứ?
Nhưng mà, vì sao hắn lại làm như vậy?
Chẳng lẽ ông chủ nhỏ Kết Tử Nhan lại có sở thích giặt đồ cho nhân viên sao?
Hàn Nặc đứng trước tủ quần áo, cầm bộ đồ lao động mà ngẩn người.
Đột nhiên, giọng Nghiêm Du Thành vang lên: "Thay đồ cũng lâu vậy sao? Cứ lề mề là hết giờ làm đó!"
"A, ta đi thay ngay!" Hàn Nặc vừa ngẩng đầu lên đã đối mặt với ánh mắt Nghiêm Du Thành. Vừa nghĩ tới việc hắn đã giặt quần áo cho mình, mà bây giờ mình lại sắp đi thay chính bộ quần áo do hắn giặt, mặt nàng đỏ bừng lên ngay.
Sau đó nàng vội vàng cầm quần áo chạy ra ngoài.
Nghiêm Du Thành đứng ở cửa nghi hoặc nói: "Hả? Sao lại chạy rồi? Quả nhiên là do ta đáng sợ quá à?"
Khi Hàn Nặc thay đồ xong bước ra, Nghiêm Du Thành đã đợi ở phía sau bếp.
Vừa vào bếp, Nghiêm Du Thành liền chỉ vào một đống lớn bột mì trước mặt và nói: "Nhiệm vụ hôm nay của ngươi là phải nhồi hết chỗ bột mì này!"
"Vì sao chứ?" Hàn Nặc nhìn đống bột mì còn to hơn người nàng, chuyện này căn bản không thể hoàn thành được mà!
Nghiêm Du Thành lại đang cố tình làm khó dễ nàng!
"Nếu không, ta cho ngươi một lựa chọn khác nhé?"
Mắt Hàn Nặc liền sáng rực: "Lựa chọn gì?"
"Đập một ngàn quả trứng gà! Bằng tay đấy!"
"Ngươi... !" Hàn Nặc chịu thua, còn bảo không phải cố ý làm khó dễ nàng! Rõ ràng có máy đánh trứng, sao lại muốn nàng dùng tay?
"Thôi, ngươi chọn đi." Nghiêm Du Thành xòe tay ra, nhún vai, nhìn như vậy có chút đáng đánh?
"Ta..." Hàn Nặc thực sự không biết chọn cái nào thì hơn, nàng thực sự không muốn chọn cái nào hết, "Ngươi với đống bột mì nhiều như vậy với đống trứng gà nhiều như vậy không phải là lãng phí sao? Nghiêm Du Thành à, tuổi còn trẻ đừng lãng phí lương thực chứ!"
"Ngươi có còn muốn làm đồ đệ của ta nữa không? Nói nhiều quá rồi đấy!" Nghiêm Du Thành lại còn chu mỏ với Hàn Nặc.
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Hàn Nặc biết rõ Nghiêm Du Thành đang cố tình gây khó dễ, nhưng lại không dám phản bác.
A a a!
Nàng phải nhịn! Phải nhịn!
Nhưng mà ai nói cho nàng biết, hai cái nhiệm vụ ma quỷ này mà Nghiêm Du Thành đưa ra, rốt cuộc phải làm như thế nào mới hoàn thành đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận