Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2035: Đã lâu không gặp 34 (length: 3791)

"A, ngươi lên rồi à?" Kiều Diệc thậm chí không buồn ngẩng đầu lên, chỉ đơn giản trả lời Kiều Tử Mạc một câu.
Kiều Tử Mạc lần này không thèm a nữa, trực tiếp đi đến trước mặt Kiều Diệc, rồi dùng tay che màn hình máy tính của Kiều Diệc: "Ta nói anh, anh thật sự có nhiều việc như vậy phải làm sao? Chẳng phải đã nói hôm nay nghỉ ngơi sao? Anh xem anh kìa..."
"Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi thôi, em vừa mới về chẳng phải ngủ dưới lầu sao, lẽ nào ta còn có thể cùng em không ngủ được? Hơn nữa, công việc của ta vốn là nhiều mà, em không hiểu."
"Ừ, em không hiểu thật. Bởi vì em chưa từng thấy ai giống như anh, có nhiều công việc phải làm đến vậy."
"A..." Kiều Diệc bật cười, nhấc tay Kiều Tử Mạc đang che trước mặt hắn ra, "Chờ sau này em cũng bắt đầu quản lý một công ty đi, em sẽ hiểu rõ làm người phụ trách một công ty có bao nhiêu việc phải làm. Đương nhiên em cũng có thể không làm nhiều như vậy, nhưng nếu như em làm thêm chút, sau đó công ty có thể tốt hơn, vậy em có làm không?"
"Hả..." Cái này thì Kiều Tử Mạc thật sự chưa nghĩ tới đâu, cậu vẫn luôn cho rằng mình nhiều lắm thì chỉ trở thành người hỗ trợ cho Kiều Diệc, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ một mình gánh vác một công ty.
Ừ, có lẽ cậu thật sự không có cái năng lực đó, hơn nữa cậu cũng rất khó, chỉ thích mỗi ngày đi làm rồi tan tầm sống tự do tự tại như vậy. Nếu như cái gì cũng phải để cậu quản thì có quá nhiều việc cần quan tâm, cậu cảm thấy mình vẫn chưa có đủ năng lực đó.
Nhưng mà những năm qua Kiều Diệc đều như vậy mà sống, có thể nghĩ, hắn vất vả biết bao. Hơn nữa cũng giống như Kiều Diệc tự nói, chỉ khi ngươi làm được nhiều hơn thì mới có thể tốt hơn, nếu như ngươi thật sự muốn công ty này ngày càng phát triển, chẳng phải phải nỗ lực sao?
Thế giới này kỳ thực đôi khi vẫn khá công bằng, sự nỗ lực và thành quả nhận được nhất định sẽ có liên quan trực tiếp với nhau, có những người đã rất ưu tú rồi, thế nhưng họ vẫn cứ cố gắng, đó cũng chính là vì sao những người ưu tú đó lại càng ngày càng thành công.
"Ừ, đã vất vả như vậy, vậy thôi em vẫn đừng có ngày như vậy. Cứ để em cả đời trốn sau lưng anh trai, được anh che chở, được không?" Kiều Tử Mạc hơi nũng nịu một chút.
"Được." Thế nhưng Kiều Diệc cũng rất vui vẻ tiếp nhận cái kiểu nũng nịu này của cậu.
Kỳ thật bọn họ vốn dĩ là người một nhà, chưa từng có ý định chia rẽ nhau. Có lẽ tương lai bọn họ cùng nhau kề vai chiến đấu mới là trạng thái tốt nhất, che chở lẫn nhau, chia sẻ cùng nhau, đó mới là điều quan trọng nhất.
"À phải rồi, cha mẹ có phải đã về rồi không. Em vừa nãy hình như nghe thấy tiếng dưới lầu?" Kiều Diệc đột nhiên hỏi.
"Đúng vậy đó, về cũng được một lúc rồi. Vừa về đã lôi em lại hỏi hết chuyện này đến chuyện kia, em vất vả lắm mới thoát ra được đó! Ai..."
"Bọn họ lại nói với em những gì?"
"Anh đoán xem."
"Em thật là nhàm chán."
"Vậy thôi được rồi, đã anh thành tâm muốn hỏi như vậy, em liền lén lút nói cho anh nghe. Chẳng phải liên quan đến vấn đề tình cảm của anh đó sao, anh nghĩ đi, hôm nay cùng cha mẹ uống cà phê là ai? Là Chu Đình Đình đó nha. Anh cảm thấy bọn họ sẽ không hỏi đến chuyện của anh sao?"
"Đâu có chuyện gì liên quan tới ta..."
"Sao lại không liên quan đến anh chứ! Anh, anh tuyệt đối đừng có ngây thơ cho rằng cha mẹ đã gạt bỏ quan hệ của anh và Chu Đình Đình, em cho anh biết, chuyện này chắc chắn vẫn chưa kết thúc đâu. Hơn nữa Chu Đình Đình cô ta chắc chắn cũng nghĩ vậy đó!"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận